Cậu nhóc vẻ mặt hoài nghi mà nhìn anh, yêu cầu nói: “Chúng ta ngoéo tay.”
“Ngoéo tay.” Lãnh Tư Thần phối hợp mà vươn ngón út, cùng ngón tay con trai móc vào nhau.
“Chú nếu gạt con……” Cậu nhóc móc vào ngón tay người đàn ông, tròng mắt nhanh chóng xoay chuyển, ngay sau đó giòn giã mở miệng nói: “Nếu chú gạt con, chú liền cả đời đều đuổi không kịp mẹ con!”
Cậu sẽ không nói gạt người là chó con như vậy không có hàm lượng kỹ thuật!
“Ách, con trai, đây có thể quá độc ác hay không?” Lãnh Tư Thần lấm tấm mồ hôi.
“Cho nên chú nhất định phải làm được a!”
“Được rồi, nhất định làm được!” Lãnh Tư Thần bất đắc dĩ mà cười khẽ.
Con trai đều nói như vậy, anh còn dám không làm được sao?
Đao Sẹo một thân tây trang màu đen, trên người treo bộ đàm, vẫn luôn ở hiện trường tuần tra, đảm bảo an toàn cho hội trường,thấy Lãnh Tư Thần đi về phía mình, thái độ cung kính mà dò hỏi: “Lãnh tiên sinh, có yêu cầu gì sao?”
“Đứa bé có chút mệt nhọc, trên lầu có phòng chứ?” Lãnh Tư Thần hỏi.
“Có, mời ngài đi bên này, tôi dẫn ngài lên.” Đao Sẹo vội vàng dẫn Lãnh Tư Thần lên lầu.
Bên cạnh cũng có người nghe được đối thoại của Lãnh Tư Thần và Đao Sẹo, chỉ cho rằng anh đau lòng vì con trai, không có gì đáng trách, cho nên cũng chưa nghĩ nhiều.
Cùng lúc đó, Hạ Úc Huân đang bận đến chân không chạm đất, vừa không chú ý liền phát hiện Lãnh Tư Thần cùng Tiểu Bạch đều không thấy đâu.
Chẳng lẽ đã đi rồi?
Đêm nay cô một câu hỏi thăm cũng chưa nói với con trai bảo bối!
Bảo bối sẽ không tức giận mình chứ?
Hạ Úc Huân đầy bụng lo lắng mà tiếp tục xã giao, Lãnh Tư Thần cũng vậy, trước khi đi liền không thể cùng cô nói một tiếng sao?
Qua không biết bao lâu, trong lúc vô tình thoáng nhìn, đột nhiên xuyên qua đám người ở trong góc cô thấy được một hình bóng quen thuộc.
Là cô hoa mắt sao?
Lãnh Tư Thần như thế nào lại xuất hiện? Bất quá, Tiểu Bạch tựa hồ không ở bên cạnh anh, đi đâu vậy……
Tên này, rốt cuộc sao lại không mang đứa bé theo chứ!
Hạ Úc Huân nhìn chung quanh một vòng, nửa ngày không tìm được Tiểu Bạch, càng nghĩ càng lo lắng, cuối cùng đành phải lấy một ly rượu vang trong suốt đi tới trước mặt Lãnh Tư Thần.
“Lãnh tổng, cảm ơn ngài bận trăm công ngàn việc vẫn dành thời gian tham gia tiệc mừng thọ của ba tôi, tôi kính anh một ly, đúng rồi, còn phải cám ơn giày của ngài.”
“Đừng khách khí. Thân thể không khoẻ, lấy trà thay rượu, Nam Cung tiểu thư không cần để ý.” Lãnh Tư Thần nhấp ngụm trà, ánh mắt thật sâu mà nhìn chằm chằm cô.
“Đương nhiên.” Hạ Úc Huân uống ngụm rượu, vừa cùng anh hàn huyên, vừa thừa dịp người khác không chú ý, dùng thanh âm chỉ có hai người có thể nghe hỏi một câu: “Tiểu Bạch đâu?”
Lãnh Tư Thần nghe vậy khóe miệng có chút chua xót, chờ nửa ngày, thật vất vả chờ đến lúc cô chủ động tới tìm mình, cư nhiên vẫn là vì con trai.
“Nói đi, hôm nay người lộn xộn như vậy, anh đừng để lạc mất nó……”
Thấy Hạ Úc Huân nôn nóng, Lãnh Tư Thần đúng sự thật đáp: “Tiểu Bạch mệt, anh lên lầu tìm phòng cho nó nghỉ ngơi.”
“À.” Trái tim lơ lửng của Hạ Úc Huân lúc này mới buông lỏng.
Sau khi cô xác định Tiểu Bạch không có việc gì, dường như sợ cùng mình nhiều lời một câu lập tức liền xoay người đi mất, Lãnh Tư Thần dùng hết toàn bộ tự chủ mới khắc chế bản thân một tay đem cô bắt trở về trước mắt bao người hôn đến cô hít thở không thông, tuyên bố cô là người phụ nữ của mình.
Cô gái đáng chết! Em chờ đó!
Sắp 12 giờ rồi, tiệc cuối cùng kết thúc.
Hạ Úc Huân nhất nhất đem người tiễn đi, không biết đột nhiên nghĩ tới cái gì, xoay đầu ra phía nhìn thoáng qua trong đại sảnh.
Nhin khắp nơi đều không thấy bóng dáng Lãnh Tư Thần, lần này phỏng chừng là thật sự đi rồi.