Ánh mắt Lãnh Tư Thần xẹt qua trên người Hạ Úc Huân, xẹt qua bờ vai lỏa lồ mượt mà, vòng eo mảnh khảnh, chân dài trắng nõn cân xứng, đến miêu tả sinh động trước ngực cô……
Chỉ một giây, cũng đã bất động thanh sắc mà lướt qua trên dưới toàn thân cô, hơn nữa đè nén lòng đố kị thiếu chút nữa phát tác ngay tại trận.
Một giây sau, thần sắc anh như thường mà lập tức đi đến trước Nam Cung Lâm, vươn tay, nói: “Xin lỗi, trên đường kẹt xe, đã tới chậm, sinh nhật vui vẻ.”
“Cám ơn, cám ơn……” Nam Cung Lâm cười hệt như đóa hoa loa kèn, vươn tay cùng anh bắt tay, đương nhiên, hoàn toàn là nhìn Tiểu Bạch bảo bối bên cạnh anh.
Ánh mắt hai người tương ngộ giữa không trung, một thời gian không tiếng động giao lưu một phen.
[ mấy năm nay đem tôi lừa đủ thảm a! ]
[ ha ha, sau khi mất đi mới hiểu được quý trọng, người trẻ tuổi, ta đây là đang dạy dỗ cậu làm người. ]
[ ông đột nhiên đem gánh nặng này giao cho cô ấy, không sợ cô ấy không chịu nổi sao? ]
[ đó không phải còn có cậu sao? Cậu bỏ được ngồi yên không nhìn đến? ]
[ cáo già! ]
“Tiểu Bạch, đem lễ vật đưa cho ông.” Lãnh Tư Thần quay đầu hướng Tiểu Bạch đang bưng lễ vật nói.
“Nam Cung gia gia, sinh nhật vui vẻ!” Hai tay cậu nhóc bưng lễ vật, vẻ mặt trịnh trọng mà nói câu sinh nhật vui vẻ.
Tiểu Bạch hôm nay mặc một bộ tây trang nhỏ cắt may cùng màu cùng loại với Lãnh Tư Thần, hơn nữa khuôn mặt vốn cực kỳ giống, hai người đứng chung một chỗ miễn bàn có bao nhiêu đáng chú ý.
Bộ dáng ngoan ngoãn hiểu chuyện không chút luống cuống kia khiến người xung quanh nhìn liên tục khen ngợi.
Không hổ là nòi giống của Lãnh Tư Thần, tuổi còn nhỏ đã không giống người thường.
Con trai bảo bối xuất sắc này của Lãnh Tư Thần cư nhiên là ở tiệc mừng thọ của Nam Cung Lâm, lại thấy hôm nay Nam Cung Lâm cười đến vui vẻ như vậy, trước đó lời đồn Thiên Lâm và Thiên Úc bất hòa lần này tức khắc tan thành mây khói.
“Được được được, cám ơn bảo bối…… Thật ngoan……” Nam Cung Lâm tự mình tiếp nhận lễ vật, hơn nữa giao cho Đao Sẹo bên cạnh giúp ông cầm.
Hôm nay ngày như vậy, Tiểu Bạch bảo bối không tiện lại đây không thể nghi ngờ là tiếc nuối lớn nhất của ông, nhưng không nghĩ tới cuối cùng Tiểu Bạch cư nhiên dùng phương thức như vậy đi vào tiệc mừng thọ của mình, đối với ông mà nói là sinh nhật vui vẻ rồi.
Tuy rằng không thể nghe được cậu gọi mình là ông ngoại, nhưng ông cũng đã thỏa mãn.
Lãnh Tư Thần tiểu tử thúi này, cuối cùng cũng làm được việc!
Quy quy củ củ đứng ở bên cạnh Lãnh Tư Thần phiên bản nhí ngay cả vẻ mặt thanh thanh lãnh lãnh đều đồng bộ với Lãnh Tư Thần, chỉ ngẫu nhiên lúc nhịn không được nhìn về phía mẹ con ngươi mới có thể sáng lấp lánh, nhưng Tương Nhu lại dặn dò, hôm nay không thể ảnh hưởng đến mẹ, còn phải làm như không quen biết mẹ.
Trong lòng Hạ Úc Huân lúc này tất nhiên cũng không chịu nổi, bất quá, bảo bối nhà mình hôm nay có phải thật sự là quá đẹp trai rồi hay không!
Cô thật thật vất vả mới có thể nhịn xuống không đi qua ôm hôn cậu một cái, còn phải làm bộ làm tịch mà hàn huyên vài câu, sau đó tiếp tục đi xã giao với những vị khách khác.
Nam Cung Lâm bệnh nặng mới khỏi không thể ở dưới lâu, dẫn Hạ Úc Huân chào hỏi vài nhân vật tương đối quan trọng liền bị Hạ Úc Huân cương quyết khuyên đưa lên lầu nghỉ ngơi.
Thấy Hạ Úc Huân đưa xong Nam Cung Lâm từ trên lầu xuống dưới, Lãnh Tư Thần vừa muốn tiến lên cùng cô nói chuyện, lại bị Lam Hạo Dương như con thỏ đột nhiên nhảy ra cuốn lấy, bên cạnh còn có Lam Tu, hai anh em họ mỗi người dắt một bên đem anh kéo vào trong một góc.
“Fuck! Lãnh Tư Thần, anh có phải anh em hay không vậy hả! Chuyện quan trọng như vậy một chút tin tức đều không ra!” Lam Hạo Dương kích động mà xù lông.
Lãnh Tư Thần ném tay cậu ta ra, sửa sang lại quần áo, không nhanh không chậm nói: “Nói cho cậu, khắp thiên hạ đều sẽ biết.”