“Đón Tiểu Bạch.”
Lãnh Tư Thần vừa dứt lời, Hạ Úc Huân mặt lập tức đen, lập tức hận không thể qua lấy chổi đánh đuổi anh đi.
Anh đã lâu không đề cập tới việc này, hơn nữa gần đây bận đến chóng mặt, cô cư nhiên sắp sửa quên mất chuyện này.
Thấy nha đầu kia trừng mắt mà nhìn mình, dùng sức cắn đứt cỏ đuôi chó trong miệng, một bộ tùy thời sẽ nhào lên, Lãnh Tư Thần hơi giơ tay hái một đóa hoa tường vi từ trong sân thò ra, không nhanh không chậm nói: “Muốn dùng chổi đánh đuổi anh sao?”
Hạ Úc Huân ngẩn ngơ, “……” Thằng nhãi này biết thuật đọc tâm sao?
“Em hiện tại cánh chim còn chưa cứng cáp, còn chưa tới mức có thể chống lại anh, anh khuyên em không cần làm như vậy.” Lãnh Tư Thần nghiêm trang mà cùng cô phân tích.
“Ha! Lão nương cánh chim chưa đủ cứng cáp!Tôi đây liền làm cho anh xem cứng hay chưa cứng!” Hạ Úc Huân thật sự bị bộ dáng không ai bì nổi đáng đánh đòn kia chọc giận, tức khắc liền như chó hoang thoát cương bay tới, hận không thể một giây cắn chết anh.
Lãnh Tư Thần cũng không né, tùy ý cô xắn tay áo bay lại đây, ngay lúc cô vẫn duy trì tư thế giương nanh múa vuốt nhào về phía Lãnh Tư Thần……
Cửa đột nhiên truyền đến một thanh âm nãi thanh nãi khí: “Mẹ, Tương Nhu…… Các người đang làm cái gì?”
Hạ Úc Huân chấn kinh một chân không phanh kịp, trực tiếp đụng vào người Lãnh Tư Thần, Lãnh Tư Thần không để mất thời cơ mà một tay thủ sẵn ở eo cô, một tay khác đem cành hoa vừa rồi mượn gió bẻ măng cắm vào giữa tóc cô, nói: “Không có việc gì, chú và mẹ con đang giao lưu cảm tình.”
“Rắm a! Tiểu Bạch con đừng nghe anh ta nói dóc!” Hạ Úc Huân lập tức vừa giãy giụa vừa phản bác.
“Mẹ, mẹ đừng nói lời thô tục!” Tiểu Bạch lập tức nhăn mày.
“À, thực xin lỗi……” Hạ Úc Huân lập tức gục đầu xuống.
“Tương Nhu, chú tới đón con về nơi đó của chú saoo?” Tiểu Bạch chớp đôi mắt khẩn trương hỏi anh, nhìn Hạ Úc Huân ánh mắt tràn đầy không nỡ.
Tiểu Bạch nói chính là “Đón con về nơi đó của chú”, mà không phải “Đón con trở về”, “Đón con về nhà”……
Tuy rằng nhìn ánh mắt con trai gần như cầu xin thực không đành lòng, Lãnh Tư Thần vẫn không thể không hạ quyết tâm, nói: “Đúng vậy, ngày mai mẹ con sẽ rất bận, khẳng định không có thời gian chăm sóc con.”
“Con có thể tự mình chăm sóc bản thân! Một mình ở nhà cũng không sao!” Tiểu Bạch lập tức nói.
Lúc này, Hạ Úc Huân lại mở miệng, nói:“Thôi, con vẫn là đi với Tương Nhu kia đi, con một mình ở nhà mẹ sao có thể yên tâm!”
Không thể không nói, lúc này đây Lãnh Tư Thần nói xác thật có đạo lý.
Chị Mộng Oanh cũng phải đi làm, khoảng cách khai giảng còn có mấy ngày, mấy ngày nay Tiểu Bạch xác thật sẽ không ai chăm sóc, trước đó cô đang phát sầu như thế nào giải quyết.
Hiện tại tình hình Thiên Lâm loạn như vậy, vào tiệc mừng thọ của Nam Cung Lâm, cô cũng không thích hợp mang Tiểu Bạch tham dự.
Hạ Úc Huân nghĩ nghĩ trầm ngâm nói: “Giao cho anh có thể, nhưng, anh không được để nó ở nhà một mình, sau đó mỗi ngày hơn nửa đêm mới trở về?”
“Sẽ không, anh đích thân chăm sóc.”
“Đích thân chăm sóc? Đây chính là anh nói a!”
“Anh nói.”
Lãnh Tư Thần đã nói như vậy, Hạ Úc Huân đành phải thỏa hiệp, lại nói cô không thỏa hiệp thằng nhãi này cũng có biện pháp khác đem đứa bé đi, không bằng giải quyết hoà bình, đỡ làm Tiểu Bạch khó xử.
Cô có thể nhìn ra, đứa nhỏ này vẫn rất thích Lãnh Tư Thần, chỉ là ngoài miệng kiêu ngạo thôi.
Chờ thu thập xong mọi thứ của Tiểu Bạch, Lãnh Tư Thần nắm tay con trai lên xe.
Hạ Úc Huân đứng ở cửa lưu luyến không rời mà vẫy tay với con trai.
Lãnh Tư Thần vừa muốn phát động động cơ, rồi lại như nhớ tới cái gì đó quay đầu hướng cô nói một câu: “Nghiêm Tử Hoa dạy em mấy thứ kia vô dụng, thật sự tới lúc đó em căn bản không có khả năng nghĩ đến. Nhớ kỹ hai chữ anh nói là được.”