“A, con nhìn thấy rồi sao?” Hạ Úc Huân gãi gãi đầu.
“Dạ, mẹ, con cảm thấy từ lúc chú ấy mở xe đến loại hình xe có thể nhìn ra chú ấy không thích hợp với mẹ.”
“Phốc…… Quỷ linh tinh, vậy mà con cũng có thể nhìn ra? Xe làm sao vậy?”
“Đương nhiên, từ phong cách chọn xe có thể nhìn ra cách tính của một người, người kia khẳng định là cá tính đường hoàng, kiệt ngạo khó thuần, cực độ tôn trọng tự do, không thích bị trói buộc!” Tiểu Bạch nghiêm cẩn phân tích nói.
“Ách, thật đúng là bị con nói trúng rồi!” Hạ Úc Huân nhịn không được kinh ngạc cảm thán.
“Cho nên, mẹ, người như vậy mẹ khống chế không được, vẫn là đừng nên mạo hiểm.” Cuối cùng Tiểu Bạch nói ra kết luận.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cậu nhóc, Hạ Úc Huân nhịn không được cười lên tiếng, đem cậu ôm vào trong ngực hôn hôn, nói: “Bảo bối con hiểu lầm rồi! Người kia…… Nói như thế nào nhỉ, kỳ thật là cậu con đó!”
“Cậu sao?” Tiểu Bạch chớp đôi mắt, có chút kinh ngạc, nói: “Người đó là em trai mẹ sao? Mẹ không phải không có người thân nào khác sao?”
“À, cái này nói ra rất dài dòng, về sau có thời gian mẹ chậm rãi cùng con giải thích, tóm lại con đừng suy nghĩ vớ vẩn, mẹ tạm thời vẫn chưa có ý định tìm ba kế cho con đâu, cho dù tìm chắc chắc cũng sẽ cùng con thương lượng trước!” Hạ Úc Huân cam đoan nói.
Tiểu Bạch lúc này mới an tâm.
Lãnh Tư Thần bên cạnh cũng nhẹ nhàng thở ra, cậu? Hẳn là Nam Cung Mặc……
Nam Cung Mặc lúc này tìm tới cô, hẳn là không đơn giản.
Hạ Úc Huân vốn lên kế hoạch hôm nay mang Tiểu Bạch cùng Niếp Niếp ra ngoài chơi, kết quả Tiểu Bạch lo lắng quấy rầy đến Lãnh Tư Thần, săn sóc mà dẫn Niếp Niếp đi xuống hoa viên dưới lầu chơi.
Vì thế, chỉ còn lại cô và Lãnh Tư Thần hai người ở phòng bệnh mắt to trừng mắt nhỏ.
Đã từng là người quen thuộc với nhau như vậy, cho dù không làm gì ở cạnh bên nhau cũng rất thoải mái, nhưng hiện giờ cùng anh ở chung một phòng, Hạ Úc Huân lại không được tự nhiên.
Phòng bệnh im ắng, chỉ có tiếng điều hòa phát ra gió nho nhỏ, Lãnh Tư Thần tựa hồ rốt cuộc làm việc xong rồi, xoa xoa đôi mắt dựa vào đầu giường nhắm mắt dưỡng thần.
Thấy anh nhắm mắt lại, Hạ Úc Huân mới thả lỏng chút, không có việc gì tìm việc mà đem đồ chơi bọn nhỏ sửa sang lại một chút, sau đó đem rác rưởi thu thập ra ngoài bỏ.
Lúc quay về, thấy Lãnh Tư Thần đang ngơ ngẩn nhìn ngoài cửa sổ.
“Nhàm chán sao? Muốn tôi mở TV hay không?” Hạ Úc Huân thuận miệng hỏi một câu, thấy anh không phản đối, liền ấn chốt mở.
Đột nhiên Lãnh Tư Thần im lặng như vậy, cô có chút không quen.
Trong TV đang phát một tiết mục âm nhạc được chọn, dưới ánh sáng tối tăm trên sân khấu chỉ đặt một cây dương cầm, nữ ca sĩ lẳng lặng mà ngồi tại chỗ vừa đàn vừa hát……
Mưa đã ngừng vùng trời này vẫn còn xám xịt
Ta còn nhớ rõ ngươi nói chúng ta phải vui vẻ
Tiếng bước chân đêm khuya luôn chói tai
Sợ hãi tịch mịch khiến cho cuồng hoan nơi thành thị theo ta tắt đèn
Chỉ là cho dù xung quanh nhiều người cảm giác vẫn là một mình
Mỗi khi ta cười lòng ta lại hung hăng khóc lóc
Khi ta đi qua mỗi một nơi
Vẫn sẽ nghe được tiếng cười tự do của ngươi
Khi ta trở lại nơi ở một mình
Sợ nhất nhìn thấy chiếc áo khoác mà ngươi thích mặc nhất vào mỗi độ đông về
……
Thanh âm ca sĩ rất có sức bật, đặc biệt là phần cao trào cuối cùng, tiếng ca tê tâm liệt phế cùng thâm trầm đau thương trực tiếp đập vào đáy lowfng nơi yếu ớt nhất của mỗi người.
Ta tìm không thấy lý do để quên mưa biệt ly
Ta tìm không thấy lý do để ngươi quyết tâm từ bỏ ta
Có chút yêu thương càng muốn rút ra lại càng rõ ràng
Khoảng cách đau đớn nhất là khi ngươi không ở bên cạnh
Lại ở trong lòng ta
Ta nhớ ngươi
……
Nghe được những ca từ thương đau đó, nhìn người đàn ông trên giường hoảng hốt như bị thế giới vứt bỏ, nhịn không được nghĩ 5 năm qua mình không ở đây, anh làm thế nào có thể vượt qua……
Hạ Úc Huân đột nhiên có chút hối hận đã mở TV, hoảng loạn thay đổi kênh.
Lãnh Tư Thần đột nhiên như phục hồi tinh thần lại, dần dần khôi phục tiêu cự ánh mắt bình tĩnh dừng trên mặt cô, đột nhiên trở nên lấp lánh, nhưng chỉ trong nháy mắt, lại ảm đạm xuống, như ngôi sao rơi xuống…