Đang tâm tình bực bội, Hạ Úc Huân đi một chuyến đến mộ phần Hạ Mạt Lâm.
Lúc này mặt trời vừa đến núi, phía chân trời ánh nắng chiều như lửa đốt mấy ngày liền, cô thuần thục mà xuyên qua rừng rậm, dẫm lên bụ cỏ xanh tươi tốt, chậm rãi đi đến ngôi mộ kia.
Đến khi quỳ gối trước mộ Hạ Mạt Lâm, sự xao động bất an trong lòng cô mới thoáng bình tĩnh trở lại.
Cẩn thận mà cúi người nhổ cỏ dại trên mộ, sau đó đặt lên đó một bó hoa mới, đem mặt nhẹ nhàng dán lên bia mộ dưới ánh trời chiều ấm áp.
“Ba ba, gần đây tương đối bận, đã lâu không tới thăm người, người đừng giận con!”
“Con a, hiện tại rất ngoan! Bởi vì con phải làm gương tốt cho Tiểu Bạch!”
“Hơn nữa, con không chỉ có Tiểu Bạch, còn có rất nhiều bạn bè tốt chăm sóc và trợ giúp con, ba và mẹ ở trên trời không cần lo lắng con!”
“Gần đây…… Đã xảy ra rất nhiều chuyện…… Đầu óc con loạn thành một đoàn…… Người ở trên trời có thấy không?”
“Ba ba, nếu ba còn sống, sẽ chỉ bảo con làm như thế nào?”
“A…… Nếu ba còn sống…… Nếu ba còn ở đây, sao sẽ có những việc này……”
“Ba ba, con rất nhớ ba…… Thật sự rất nhớ ba……”
“Toàn bộ mọi thứ đều là con sai…… Là con hại ba……”
Cô gái run rẩy thân thể, nằm ở trước mộ bia, khóc không thành tiếng.
Cách đó không xa, sắc mặt Nam Cung Lâm nặng nề mà nhắm hai mắt lại, chung quy vẫn không xuất hiện, chậm rãi xoay người rời đi.
-
Đêm khuya, phòng bao một quán bar nào đó.
“Một người mất ngủ, toàn thế giới mất ngủ, đèn đường vô tội, chờ đợi ngày mai…… Này, chú à! Lại đây cùng tôi uống rượu a! Một người mất ngủ, toàn thế giới mất ngủ……”
“Tiểu tử thúi, cậu làm gì nửa đêm a, đừng gào, nói chuyện đàng hoàng cho tôi!”
“Tôi mất ngủ!”
“Nghe rồi! Vì sao mất ngủ?”
“Bởi vì tôi thất tình!”
“Gì? Cậu uống nhiều quá rồi! Cậu không yêu thất cái gì mà thất?”
“Ha ha, chú nói đúng, nói quá đúng…… Lần đầu tiên tôi phát hiện chú cũng rất thông minh a……” Nam Cung Mặc ở đầu kia cười lớn dừng không được.
“Nói láo, cái gì kêu lần đầu tiên phát hiện, chú mày vốn dĩ đã thông minh! Tiểu tử thúi không để cho người khác bớt lo, cậu ở đâu vậy?” Âu Minh Hiên chung quy vẫn không yên tâm mà từ trên giường bò dậy.
“Tôi ở…… Tôi ở…… Tôi không biết…… Tôi tìm người nói cho chú a…… Từ từ……”
“……”
Nửa giờ sau, Âu Minh Hiên chạy tới phòng bao quán bar.
Lúc này, Nam Cung Mặc đang như quỷ khóc sói gào, hát: “Tình yêu tới quá nhanh tựa như gió lốc, không thể tách rời gió bão không kịp trốn, anh không thể lại nhớ, anh không anh không anh không thể anh không thể anh không thể anh không thể anh không thể……”
Âu Minh Hiên ở một bên nghe thấy liền khó chịu, nhịn không được đạp cậu một đạp, quát: “Cậu mắc kẹt a? Cậu không thể cái gì a?”
“Tôi không thể cùng cô ấy ở bên nhau……” Nam Cung Mặc nói không hề dấu hiệu mà dựa vào đùi anh khóc lên.
Thấy tiểu tử này đột nhiên nói khóc liền khóc, còn khóc đến thương tâm đến chết, Âu Minh Hiên đều ngẩn ra, hỏi: “Cậu rốt cuộc sao lại ầm ĩ như vậy? Thật thất tình?”
“Tôi vốn dĩ cho rằng trên đời này sống chết chính là khoảng cách xa xôi nhất, tuyệt đối không nghĩ đến là tôi sai rồi, còn có thứ khoảng cách còn xa hơn cả sự sống và cái chết……”
“Cậu hồ ngôn loạn ngữ rốt cuộc đang nói cái gì vậy? Cô nương nhà ai lại không có mắt như vậy chứ! Cư nhiên làm mỹ thiếu niên gặp hoa hoa nở nhà chúng ta thất tình!”
“Hạ Úc Huân……”
“Gì?!” Một trăm dấu chấm than đều không đủ để biểu đạt tâm tình khϊế͙p͙ sợ của Âu Minh Hiên giờ phút này, tức khắc một tay đem tiểu tử này nhấc lên, hỏi lại: “Cậu nói ai?”
Nam Cung Mặc ôm mặt anh, ở bên tai anh rống to: “Hạ —— úc —— huân ——”