Hạ Úc Huân thở dài: “Chuyện này tương đối phức tạp, chị cũng không biết nên nói với em như thế nào nữa……”
Nam Cung Mặc liếc nhìn cô một cái, nhàn nhạt nói: “Chị đồng ý với kiến nghị của ông già sao!”
“A?”
“A cái gì mà a? Chị còn muốn giấu em bao lâu! Chị thân yêu của em!” Nam Cung Mặc nguy hiểm mà híp mắt nhìn cô chằm chằm.
“Ách……” Hạ Úc Huân tức khắc phản ứng kịp Nam Cung Mặc biết thân thế của cô, lúng túng nói: “Chị không phải cố ý giấu em, thật sự là chuyện này không tốt nếu chị mở miệng. Cái kia…… Là Nam Cung tiên sinh nói cho em sao?”
Nam Cung Mặc vẻ mặt khinh thường “Cắt” một tiếng: “Em và ông ta quanh năm suốt tháng đều nói không được mấy câu, ông ta có thể nói cái gì cho em chứ?”
“Đó là……” Hạ Úc Huân khó hiểu.
“Đây còn cần người khác nói cho em biết sao? 5 năm trước thái độ của ông già với chị đã không thích hợp, mẹ em nhìn chị như nhìn thấy hồng thủy mãnh thú. Lúc ấy em vốn hoài nghi ông già kia không đứng đắn coi trọng chị, nhưng sau lại càng nghĩ càng thấy không thích hợp……
Khả năng duy nhất có thể nghĩ đến chính là, chị đại khái là biển cả di châu của ông già.
Em biết ông già này tuy rằng máu lạnh vô tình, nhưng trong lòng vẫn luôn có một người phụ nữ, có thể để ông ta để bụng như vậy chỉ có thể là có quan hệ với người phụ nữ kia, chị không may lại là con gái của ông ta và người kia!
Chỉ là điều những thứ này đều là em suy đoán, vẫn luôn không có chứng cứ xác thực. Thẳng đến mấy ngày trước, em không cẩn thận nghe được nội dung mẹ em và ông ta cãi nhau, mới chứng thực suy đoán của em.”
Lúc Nam Cung Mặc nói ra lời này, vẻ mặt nhìn như bình tĩnh ép cô dò xét không ra nghĩa, tình cảm phức tạp cuồn cuộn mãnh liệt kia chợt lóe rồi biến mất, khiến cô cho rằng chỉ là ảo giác.
“Mặc, em yên tâm, chị không có ý muốn tiếp nhận công ty, hơn nữa…… Chị cũng không có khả năng nhận ông ấy!” Hạ Úc Huân vội vàng giải thích nói.
Nam Cung Mặc trừng mắt liếc nhìn cô một cái, nói: “Em làm gì phải để tâm! Tiểu gia lại không thèm đồ vật của ông ta! Mọi thứ của ông ta đều không liên quan đến em!”
Hạ Úc Huân bị rống đến rụt rụt cổ, mồ hôi, thái độ này của Mặc, thật đúng là hệt như Nam Cung Lâm nói, không chỉ có như thế, quan hệ của hai cha con bọn họ quả thực so với cô tưởng tượng còn kém hơn.
Nam Cung Mặc thu lại sự tức giận bộc phát kia, trầm giọng nói: “Em không sao cả, nhưng chị không giống như vậy, muốn thoát khỏi khống chế của Lãnh Tư Thần, đoạt lại đứa bé, đây là biện pháp duy nhất! Nếu chị kiêng dè em, thì không cần!”
“Cũng không chỉ có vì em……”
“Em biết, là bởi vì ba nuôi của chị!”
Nhắc tới vấn đề này, sắc mặt Hạ Úc Huân tức khắc ảm đạm xuống, nỗi đau khổ kịch liệt như đầm lầy muốn đem toàn bộ sức sống của cô nuốt hết.
Nam Cung Mặc nhìn thấy trong lòng một trận khó chịu: “Chị đừng như vậy, người chết không thể sống lại, phải luôn nhìn về phía trước!”
“Nếu giống như em nói, chẳng phải chị nên cùng Lãnh Tư Thần quên hết ân oán trước kia, sau đó vui vẻ mà mang theo đứa bé cùng anh ta sống bên nhau?” Cảm xúc Hạ Úc Huân tức khắc có chút mất khống chế, ngữ khí cũng bén nhọn hơn.
“Chị Huân, em không phải có ý đó!” Nam Cung Mặc có chút không biết giải thích như thế nào.
Hạ Úc Huân mệt mỏi đem tay cắm vào giữa tóc, đỡ trán, nói: “Thôi, chị biết em không phải…… Xin lỗi, là chị mất khống chế……”
Nam Cung Mặc cũng không biết nói gì nữa, hai người một trận trầm mặc.
“Đúng rồi, Mặc, mấy năm nay em thế nào? Ở nước ngoài sống có tốt không?”
Hạ Úc Huân nhớ tới Âu Minh Hiên trước đó nói Nam Cung Mặc bởi vì cô “Chết” mà bi thương thậm chí tự sa ngã, không biết vì sao, theo bản năng mà lảng tránh không nhắc tới.