Đêm khuya.
Tiểu Bạch trợn tròn mắt nằm trên giường, con ngươi không có chút nào buồn ngủ.
Ngày thường cậu làm việc và nghỉ ngơi rất quy luật, đều chưa đến 10 giờ liền ngủ rồi, nhưng, bởi vì mẹ không ở bên cạnh, lúc này như thế nào cũng ngủ không được, rất nhớ cái ôm ấm áp của mẹ……
Hơn nữa, Tương Nhu cũng không biết làm cái gì, trễ như vậy còn chưa về……
Đang nằm ở trên giường lăn qua lộn lại, đột nhiên nghe thấy dưới lầu phát ra động tĩnh, có tiếng bước chân, hình như còn có tiếng phụ nữ nói……
Tiểu Bạch hai tròng mắt sáng ngời, tức khắc lăn long lóc bò dậy, nhanh chóng chạy xuống dưới lầu.
“Mẹ” chữ còn chưa kịp hô ra khỏi miệng, giây tiếp theo liền nhìn cô gái kia ngây ngẩn cả người, vốn dĩ khuôn mặt nhỏ tràn đầy vui sướng giờ chỉ còn lại tràn đầy thất vọng cùng một tia cảnh giác.
Lâm Tuyết nhìn cậu nhóc phấn điêu ngọc trác thịch thịch thịch đột nhiên từ trên lầu chạy xuống cũng cả kinh, ngay sau đó mặt đầy yêu thích nói: “Lãnh tiên sinh, đây là con trai anh sao? Thật đáng yêu! Khuôn mặt giống hệt ngài! Tôi còn tưởng rằng chỉ là lời đồn, thì ra……”
Thì ra đứa bé xuất hiện trong hôn lễ kia, thật sự là con trai Lãnh Tư Thần, hiện tại người đều đã ở trong nhà, tất nhiên không phải giả.
Chỉ là, không biết mẹ đứa nhỏ này rốt cuộc là ai……
Lúc này, trong đầu cô đột nhiên nghĩ đến một người, tiểu săn sóc đặc biệt kia, vài lần gặp mặt đều phát hiện thái độ của Lãnh Tư Thần đối với cô tựa hồ không bình thường.
“Mang Lâm tiểu thư vào phòng cho khách.”
Lãnh Tư Thần tựa hồ hoàn toàn không có ý muốn cùng cô giới thiệu con trai và cũng không muốn giới thiệu cô với con trai, trực tiếp hướng bảo mẫu dặn dò một câu như vậy.
Sắc mặt Lâm Tuyết có chút xấu hổ, nhưng rất nhanh liền khôi phục vẻ tự nhiên, nói cảm ơn liền đi theo bảo mẫu, thấy cậu nhóc kia vẫn luôn nhìn mình, liền hướng cậu bé nở một nụ cười hòa hảo.
Chỉ là, cậu nhóc kia tựa hồ ngay cả điểm lạnh nhạt cũng di truyền từ Lãnh Tư Thần, trước sau vẫn mặt không cảm xúc, giống như một con sói nhỏ cảnh giác, tuần tra sinh vật xâm lấn lãnh địa của mình……
Lãnh Tư Thần nhìn Tiểu Bạch cách đó không xa, ngữ khí mang theo vài phần men say, lười biếng nói:“Con trai, lại đây.”
“Đuổi không kịp mẹ con liền tìm người thế thân thấp kém, con không có người ba vô dụng như vậy!” Cậu nhóc nói xong quay đầu, xoay người rời đi.
Lương Khiêm không nỡ nhìn thẳng mà rũ đầu, mồ hôi, tiểu thiếu gia thật khí phách!
BOSS đây là cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng sao? Ầm ĩ như vậy chẳng lẽ sẽ không biến khéo thành vụng sao? Làm không tốt sẽ đắc tội với cả vợ lẫn con trai!
Lãnh Tư Thần chống đầu, bất đắc dĩ mà cười nhẹ một tiếng.
Con trai, một ngày nào đó con sẽ biết, người lợi hại cũng sẽ có điểm uy hϊế͙p͙.
-
Hôm sau.
Đầu đề các báo chí tạp chí lớn và trên Weibo tất cả đều là tin giật gân đêm qua Lãnh Tư Thần anh hùng cứu mỹ nhân cùng với đêm khuya chở Lâm Tuyết về biệt thự.
Trong khoảng thời gian ngắn, tiểu săn sóc đặc biệt phù dung sớm nở tối tàn kia rất nhanh đã bị người quên mất, tất cả mọi người đều điên cuồng khai quật tư liệu có quan hệ đến Lâm Tuyết, rất nhiều ảnh chụp trước đây của Lâm Tuyết cùng Lãnh Tư Thần ăn cơm bàn chuyện công việc, thậm chí chỉ cần là ảnh chụp một người xuất hiện cũng đều bị lục ra, phối hợp với những lời lẽ ái muội và thu hút sự chú ý mọi người.
Thời gian ngắn ngủi một đêm, chuyện càng ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng ngay cả Weibo của Lâm Tuyết cũng bị bới móc ra.
Hành văn của Lâm Tuyết cũng không hoa lệ, nhưng lại giản dị tươi mát, mỗi một cái đều ứng nghiệm với câu “Tình cảm thiếu nữ luôn là thơ”, câu câu chữ chữ đều đúng với chàng trai cô yên mến được xưng là quân C, mà quân C là ai, không cần nói cũng biết……