“Cô gái này là ai?” Thanh âm Nam Cung Mặc nói chuyện đều bắt đầu có chút run rẩy.
“Trước đó có nghe chuyện Lãnh Tư Thần kết hôn chứ?” Âu Minh Hiên hỏi.
Nam Cung Mặc cười lạnh một tiếng, đáp: “Đương nhiên nghe nói! Tôi còn biết trong bữa tiệc có đứa bé là con riêng của anh ta quấy rối, cho nên hôn lễ không thành! Xem ra cũng không chỉ là một mình tôi không quen nhìn kẻ bạc tình kia. Chị Huân bị anh ta hại cửa nát nhà tan, ngay cả mạng mình đều phải bỏ, anh ta có tư cách gì mà hạnh phúc?”
“Cô gái này…… Chính là mẹ đứa bé xuất hiện trong bữa tiệc hôm đó!” Âu Minh Hiên nói với cậu.
“Chú nói cái gì?” Nam Cung Mặc nghe vậy thần sắc kinh hoảng: “Vì cái gì người đó và chị Huân khuôn mặt giống hệt nhau? Ngay cả khí chất cũng…… Chẳng lẽ……”
“Tôi có cùng cô gái này gặp mặt hai lần, có rất nhiều điểm tương đồng với Úc Huân, nhưng vẫn chưa tới mức khiến tôi hoài nghi cô ấy chính là Úc Huân, bởi vì tôi vẫn luôn cho rằng cô ấy là quân cờ của ai đó, thẳng đến khi, tôi thấy được ảnh chụp và video này……” Âu Minh Hiên phân tích nói.
“Chú ý muốn nói có thể cô gái này chính là chị Huân sao? Sao có thể? Tôi tận mắt nhìn thấy bia mộ chị ấy! Còn mỗi năm đều đi tảo mộ…… Tôi……”
“Tiểu Mặc, cậu trước đừng kích động, tôi chỉ là hoài nghi mà thôi, người chết sao có thể sống lại?”
“Nhưng nếu chị ấy căn bản là chưa chết?” Nam Cung Mặc vẻ mặt khẩn trương mà đi qua đi lại, sau đó truy vấn nói: “Lai lịch của cô gái này? Chú có tra chưa?”
“Tra rồi, ở thành Tây Hạnh Hoa Thôn, là một giáo viên toán trung học, nghe nói là xấu nữ nổi tiếng ở Hạnh Hoa Thôn, vừa tẩy trang liền không thể gặp người, có con trai bốn tuổi……” Âu Minh Hiên chậm rãi nói tình huống cô gái kia.
Nam Cung Mặc cắt ngang anh, hỏi: “Cô ấy tên là gì?”
Âu Minh Hiên nghĩ nghĩ, đáp: “Hình như là tên Hạ Tiểu Hoa!”
“Hạ Tiểu hoa?”
“Đúng vậy, ngay cả tên đều bắt chước Úc Huân, vừa nhìn chính là giả rồi!”
“Chú xác định là tên này?” Nam Cung Mặc hồ nghi.
“Chắc chắn! A…… Không đúng…… Nói sai một chữ rồi, là Hạ Như Hoa!” Âu Minh Hiên sửa lại.
“Hạ Như Hoa?! Rốt cuộc là cái nào, chú nói rõ ràng cho tôi được không? Chú có phải thật sự già rồi nên lẫn lộn ngay cả cái tên đều không nhớ rõ!” Nam Cung Mặc táo bạo mà phỉ nhổ nói.
Âu Minh Hiên khóe miệng khẽ nhếch, lấy ra túi hồ sơ ném cho cậu, nói: “Chính là Hạ Như Hoa! Lúc này không sai!”
Người không quan trọng, anh nào nhớ rõ ràng tên chứ!
Nam Cung Mặc nhìn hồ sơ trên túi hồ sơ rõ ràng ba chữ Hạ Như Hoa, thất thần lẩm bẩm: “Hạ Như Hoa…… Như Hoa……”
“Này…… Cậu làm sao vậy?” Nhìn thấy Nam Cung Mặc biểu cảm từ kinh ngạc đến mừng như điên đan xen, Âu Minh Hiên duỗi tay qua vẫy vẫy trước mắt cậu.
“Ngu ngốc ngu ngốc! Âu Minh Hiên chú cái tên siêu cấp ngu ngốc này! Lãnh Tư Thần không biết còn được, hắn căn bản không quan tâm mọi thứ về chị ấy, nhưng chú thì sao? Cư nhiên ngay cả chú cũng quên!” Nam Cung Mặc kích động mà quát anh.
“Ách, tôi đã quên cái gì? Cậu rốt cuộc đang nói cái gì!” Âu Minh Hiên bị cậu ta quát đến vẻ mặt mê mang.
“Như Hoa! Hai chữ này chẳng lẽ chú nghe xong không cảm giác gì sao? Dù gì chú cũng là Ngọc Thụ, chú cư nhiên lại quên Như Hoa!” Nam Cung M mặt đầy khinh bỉ, một bộ chú quả nhiên là già rồi nên ngu ngốc.
“Như Hoa…… Ngọc thụ…… Như Hoa…… A……” Âu Minh Hiên đầu ong một tiếng rung động: “Chẳng lẽ……”
Anh rốt cuộc nhớ tới, năm đó bọn họ cùng nhau đóng tuồng kịch “Một cây nở hoa thụ”, kịch bản là Nam Cung Mặc chính tay viết ra, còn anh, không phải là nam chính Ngọc Thụ sao!