“Vậy được rồi! Chú giúp con chăm sóc mẹ một chút.” Tiểu Bạch rất nghiêm túc mà giao phó, sau đó bất đắc dĩ mà thở dài, nói: “Xem ra đêm nay con lại mất ngủ!”
“Ngủ ngon.” Lãnh Tư Thần cười khẽ, xin lỗi con trai, đành phải ủy khuất con một đêm.
Có một số việc, anh cần phải cùng cô nói rõ ràng trước.
“Ngủ ngon.” Tiểu Bạch nói tiếng ngủ ngon, nhưng cũng chưa cúp máy, mà yêu cầu nói: “Con muốn nói ngủ ngon với mẹ.”
“Được.” Lãnh Tư Thần thần sắc ôn nhu, đưa điện thoại di động qua bên tai Hạ Như Hoa.
Bên kia điện thoại mơ hồ có thể nghe được tiếng mẹ thở, Tiểu Bạch nghe có chút không nỡ cúp máy, lề mề một hồi mới rầu rĩ nói: “Mẹ, ngủ ngon”.
Hạ Úc Huân tựa hồ nghe được thanh âm con trai bảo bối, mơ mơ màng màng động đậy, vô thức mà nỉ non: “Ưm, Tiểu Bạch……”
Lãnh Tư Thần mới vừa cúp máy, liền thấy Hạ Úc Huân không an phận mà trở mình, sau đó giây tiếp theo lập tức nhe răng trợn mắt mà quay về, che lại bả vai kêu đau.
Lãnh Tư Thần khẩn trương vén áo cô lên xem, quả nhiên nhìn thấy bả vai cô một mảnh xanh tím.
Vì thế đen mặt nhanh chóng từ trong ngăn tủ lấy hòm thuốc, nhíu mày bôi thuốc cho cô.
Thuốc mỡ tiêu sưng mát lạnh xoa trên da thịt cảm giác tức khắc dịu đi sự đau đớn nóng rát kia. Hạ Úc Huân thoải mái rên hừ hừ……
“Tiểu Huân……” Lãnh Tư Thần vén tóc trên trán hơi mướt mồ hôi của cô lên, vẻ mặt bất định mà nhìn cô.
Không thể không nói nha đầu này thật sự rất có bản lĩnh, chỉ cần cô vừa xuất hiện, cuộc sống tĩnh mịch của anh lập tức liền trở nên sóng gió mãnh liệt, chỉ cần cùng cô ở bên nhau, anh vĩnh viễn không cách nào đoán trước giây tiếp theo sẽ xảy ra cái gì.
Lãnh Tư Thần than nhẹ một tiếng, sau khi bôi thuốc xong, đang muốn xem xét một chút trên người cô còn chỗ nào khác bị thương hay không, Hạ Úc Huân đột nhiên mở to mắt, đầu tiên là chớp chớp, sau đó ánh mắt sáng trong nhìn anh chằm chằm.
Lãnh Tư Thần bị cô nhìn đến ngây ngẩn cả người, tiếp theo cắn răng sâu kín lẩm bẩm nói: “Tỉnh rồi.”
Như vậy, hiện tại có thể bắt đầu từng chút mà phá tan bức màn giữa bọn họ rồi!
Nhưng, khiến anh hoàn toàn không nghĩ tới chính là, Hạ Úc Huân đầu tiên là còn buồn ngủ mà nhìn chung quanh một vòng, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của anh hai tay vòng lấy cổ anh, kéo xuống, hôn nhẹ lên môi anh một cái, như mèo nhỏ cọ cọ vào cổ anh, lười biếng mà nỉ non: “A Thần, anh đã về…… Đã ăn gì chưa? Cơm nóng ở trong nồi……”
Giờ khắc này, Lãnh Tư Thần giống như bị sấm sét tia chớp đánh trúng không thể động đậy.
Cảnh tượng quen thuộc 5 năm trước, quen thuộc đến mức khiến anh run sợ!
5 năm trước, tại căn phòng này, đoạn thời gian anh bận rộn cùng Bạch Thiên Ngưng đính hôn, nhưng ngày tháng anh để cô nhận hết ủy khuất, anh thường xuyên trở về rất khuya, mỗi lần về đều nhìn thấy cô như mèo con nằm trên giường, anh mới vừa đến gần cô, cô sẽ có cảm ứng tỉnh lại, mơ mơ màng màng chủ động ôm lấy cổ anh hôn môi anh, hỏi anh đã ăn chưa, nói với anh, cơm nóng còn ở trong nồi……
Thì ra…… Thì ra cô căn bản không có tỉnh lại, chỉ là nhìn thấy nơi quen thuộc này hoảng hốt cho rằng đang ở 5 năm trước……
Hạ Úc Huân sau khi say không hề ý thức nói ra, hung hăng va chạm tim anh, khiến anh đau đến không thở nổi, máu điên cuồng khởi động trong mao mạch……
“Tiểu Huân…… Tiểu Huân của anh…… Anh biết! Anh liền biết là em!” Anh run rẩy gắt gao ôm chặt cô, hận không thể đem cô dung nhập vào cốt tủy, một tiếng “A Thần”phát ra từ nội tâm kia đã khiến anh kích động không thôi.