Lãnh Tư Thần từ đầu tới đuôi đều chưa từng rời đi, lúc tất cả mọi người đang chạy trốn, anh vẫn ngồi tại chỗ.
Trong lúc có thủ hạ lại muốn bảo vệ anh rời đi, tất cả đều bị anh cự tuyệt.
Bởi vì, cô còn chưa trở về, anh sợ cô trở về tìm không thấy anh, vì thế cứ như vậy vẫn chờ đợi ở chỗ này.
Giờ này khắc này, anh đột nhiên có chút hiểu ra tậm trạng của cô mỗi lần đều ở tại chỗ chờ anh.
Tâm trạng cứ ở tại chỗ chờ đợi một người không biết bao giờ đến……
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc thấy được hình bóng quen thuộc của cô, con ngươi Lãnh Tư Thần như được thắp sáng.
Cô đang ngược dòng người từng chút cố gắng đến gần anh, mỗi một bước anh đều nhìn đến mức kinh hồn táng đảm.
Cô không cẩn thận té ngã, thậm chí bị người dẫm lên, anh lại chỉ có thể trơ mắt nhìn, không cách nào đến chỗ cô, tim anh như bị lăng trì.
Cuối cùng, khoảng cách giữa cô và anh chỉ còn lại mười bước.
Ánh mắt hai người giao nhau trong không khí.
Đúng lúc này, trong hỗn loạn, một chai rượu thẳng tắp nghênh diện bay tới hướng Lãnh Tư Thần.
Hạ Úc Huân bất chấp trật cổ chân, nhanh chóng nhào tới: “Cẩn thận——”
Cả người cô đều rơi vào lòng anh.
Thiếu chút nữa đã bị đập vào, cũng may xung lực của xe lăn trượt qua bên kia, tránh thoát chai rượu kia.
Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa đầu nở hoa rồi, đều là vì tên đàn ông chết tiệt này, người ta đều lo chạy trốn, vì cái gì anh còn ngây ngốc mà ngồi ở chỗ này……
Cô mới vừa thở phào nhẹ nhõm, vừa nhấc mắt lại nhìn thấy Lãnh Tư Thần mặt lạnh như băng sương, đôi mắt màu lam đang ngưng tụ lửa giận àm nhìn cô.
Đôi mắt kia ngập trời lửa giận dọa cô sợ rồi.
Anh tức giận, vì cái gì?
“Cô đáng chết……” Tay chỉ ôm lấy vòng eo cô bỗng nhiên dùng sức.
Hạ Úc Huân bị véo rên một tiếng:“Đau, anh làm gì véo tôi……”
Ý thức được tư thế của hai người quá mức ái muội, hai tay cô chống ngực anh, đang muốn rời đi, lại bị anh bỗng nhiên giữ chặt sau gáy, kéo chạm vào môi anh.
Ngay sau đó, sau khi anh đã ngậm được mục tiêu lập tức hung hăng cắn một cái cho hả giận.
Là thật sự cắn xé, trong khoang miệng bỗng chốc tràn ngập mùi máu tươi.
Hạ Úc Huân hoàn toàn không rõ nguyên do, người này đột nhiên nổi điên là vì sao? Đồng thời trong lòng cũng bắt đầu phát hỏa, vừa định kháng nghị, anh lại run rẩy ôm chặt cô, thô bạo cắn xé cũng hóa thành trấn an nhẹ nhàng, nhẹ nhàng an ủi nơi bị thương của anh.
Cô thở hồng hộc mà đẩy anh ra, quát: “Lãnh Tư Thần, anh phát điên cái gì? Anh thuộc……”
“Thuộc……? Thuộc cái gì?” Hai tròng mắt Lãnh Tư Thần híp lại.
Hạ Úc Huân chớp chớp mắt, nuốt nước bọt, nguy hiểm thật nguy hiểm thật, lần này càng nguy hiểm, thiếu chút nữa liền lộ rồi!
“Anh thuộc giống chó sao? Làm gì cắn tôi?” Hạ Úc Huân đúng lúc đem hai chữ pudding đổi thành chó.
Lãnh Tư Thần sắc mặt vô cùng tái nhợt, đôi môi còn dính chút tơ máu của cô gắt gao nhấp, lửa giận trong con ngươi vẫn nhảy lên, gằn từng chữ một nói: “Hạ Như Hoa tiểu thư, chúng ta chỉ là người xa lạ mà thôi, hành vi vừa rồi của cô, có thể cho tôi một lời giải thích hay không?”
Trong giọng nói anh mang theo mười phần ý vị trào phúng.
Anh đáng chết không hy vọng dùng phương thức này chứng minh cô chính là cô.
Nhưng, dưới loại tình huống này, anh chú định là không có biện pháp nào tốt hơn để cùng cô nói chuyện.
“Tôi……” Hạ Úc Huân nhất thời nói không ra lời: “Tôi một ngày hành thiện không được sao?”
Lãnh Tư Thần cắn răng trừng mắt liếc cô một cái, biết hiện tại không phải thời điểm nói chuyện, thần sắc lạnh lẽo mà mở miệng nói: “Trốn ra sau lưng tôi, không cho phép ra!”
“A?” Hạ Úc Huân còn chưa kịp phản ứng lại đã bị Lãnh Tư Thần nhét ra sau xe lăn.
Sau đó liền nhìn thấy…… Tên điên kia đang lập tức đi về phía bọn họ.