“Không cần, tôi đợi người.” Hạ Úc Huân trực tiếp cự tuyệt.
Thật đúng là không phải một mình? Vẻ mặt người đàn ông bắt đầu có chút không xác định.
Tuy rằng cô gái này an an tĩnh tĩnh mà ngồi ở chỗ này, rất dễ dàng bị người bỏ qua, nhưng, bằng ánh mắt nhìn người tinh chuẩn của hắn thì chỉ cần ánh mắt đầu tiên liền ở trong đám người phát hiện ra báu vật này.
Người đàn ông đang muốn thám thính thân phận cô, Hạ Úc Huân đột nhiên đứng lên, đi về một phía.
Cô lập tức đi đến trước mặt Lãnh Tư Thần, đỡ xe lăn anh, thần sắc tự nhiên hỏi một câu: “Tán gẫu xong rồi?”
Lãnh Tư Thần hơi hơi gật đầu, ánh mắt như dao lạnh bắn về phía người đàn ông vừa rồi đến gần Hạ Úc Huân.
Hạ Úc Huân đứng ở hắn sau lưng, tất nhiên không nhìn thấy anh đang phóng ánh mắt dao lạnh kia, trực tiếp đẩy anh đi về phía bên này.
Người đàn ông kia sau khi nhìn thấy Lãnh Tư Thần liền lảo đảo thiếu chút nữa một đầu ngã quỵ, sau đó mặt xám mày tro mà quay trở lại đám người.
Mới vừa trở về đã bị đám bạn vây quanh.
“Ha ha! Gặp hạn rồi! Cư nhiên là người phụ nữ của Lãnh Tư Thần!”
“Thật đen đủi!” Người đàn ông đã đánh cuộc phải chịu thua, rót vài ly rượu mạnh.
Trong đám người ầm ĩ một mảnh, sau đó bắt đầu nhìn về phía Lãnh Tư Thần bên kia, nhỏ giọng bàn tán.
“Rất nhàm chán sao?” Lãnh Tư Thần quét mắt nhìn đồ uống đủ mọi màu sắc đầy bàn.
Hạ Úc Huân bĩu môi, đáp:“Không phải tôi nhàm chán, là người nơi này quá nhàm chán mới đúng!”
“Người nơi này? Bao gồm cả tôi sao?” Lãnh Tư Thần nhướng mày.
“Không bao gồm.”
“Hả?”
“Bởi vì anh là bộ tộc cuối cùng nhàm chán nhất, bọn họ và anh không phải cũng một cấp bậc, không thể đồng nhất.”
Ý là không ai nhàm chán hơn so với anh sao?
Lãnh Tư Thần nghe vậy lắc đầu cười nhẹ.
Thấy hai má cô ửng đỏ, ánh mắt mơ màng, thần sắc mê ly, Lãnh Tư Thần nhíu mày nói: “Cô uống bao nhiêu rượu rồi?”
Hạ Úc Huân hoảng hốt mà nhìn ly rượu ngọc trên bàn, đáp: “Không biết, vừa chế vừa uống, không biết uống bao nhiêu nữa.”
Cô gái này, rốt cuộc là chế rượu hay là say rượu? Cư nhiên có thể bất tri bất giác mà đem chính mình chuốc say, thật là thiên tài!
“Này! Anh nói xem, nếu lúc này có phần tử khủng bố ở hiện trường ném một quả bom, ngày mai thị trường chứng khoán thành phố A sẽ rớt bao nhiêu điểm?” Hạ Úc Huân ngồi ở một bên nhìn về phía anh, rất nghiêm túc hỏi.
Không giống với câu trả lời của Tần Mộng Oanh, Lãnh Tư Thần kia cư nhiên nghiêm túc mà nhìn cô, giảng giải tính toán tỉ mỉ với cô, cuối cùng nói cho cô trị số đánh giá.
Vì thế Hạ Úc Huân ra kết luận, người đàn ông này, quả nhiên là cực phẩm.
Sau đó, không ngừng có người tới cùng Lãnh Tư Thần kính rượu, đều bị Hạ Úc Huân dùng một câu bị thương không nên uống rượu mà ngăn chặn.
Vì không muốn làm mất mặt đối phương, cô đành phải thay thế Lãnh Tư Thần uống rượu, vẻ mặt ai oán mà nhìn Lãnh Tư Thần, đã nói đừng tới, anh còn không nghe.
Nhìn cô từng ly từng ly thay anh uống, anh cũng không ngăn cản, đã rất lâu rồi chưa từng có loại cảm giác này, loại cảm giác được người khác để ý, được người khác bảo hộ.
“Tôi đi toilet.” Hạ Úc Huân đứng lên, vừa muốn rời đi lại không yên tâm mà dặn dò nói: “Anh không cần uống rượu!”
“Uhm.”
Vẫn luôn chờ đến lúc anh gật đầu đồng ý cô mới yên tâm rời đi.
-
Rửa mặt xong trở về, đi ngang qua một gian phòng khách, đột nhiên trong khoảng trống xuất hiện một người ngăn cản đường đi của cô.
“Ngươi là ai?” Cô say khướt, đôi mắt có chút nhìn không rõ người.
“Tiểu thư, là tôi.”
Bóng người lay động, lay động……
“Đao Sẹo?”
“Vâng, tiên sinh muốn gặp cô, đi với tôi!”
Nam Cung Lâm cũng tới? Bất quá, trường hợp này ông đến cũng không có gì khó hiểu!