Ngày đó Cung Hiền Anh trực tiếp nói với anh: “Cô gái này anh tốt nhất vẫn là đừng nghĩ tới! Bởi vì không có bất cứ cô gái bình thường nào lại thành khẩn giải thích và xin lỗi với tình địch của mình như thế cả.
Nóiđi nói lại, anh xác định cô ấy là cô gái mà anh yêu đến chết như lời anh nói sao? Anh ảo giác à?
Tóm lại, cô gái này nếu có thể thu phục, đó không phải kỳ tích, mà là thần tích!”
Lúc ấy anh căn bản nghe không lọt vào trong lòng, giờ phút này ngẫm lại thật là từng chữ từng chữ đều nói đúng mấu chốt, chỉ là anh vẫn luôn không muốn thừa nhận sự thật này mà thôi.
Cho dù chỉ còn một chút ít khả năng, anh cũng muốn thử xem.
Nhưng, cho dù anh kiên định, đối mặt với một tương lai không chút hy vọng, cũng sẽ mệt……
Không biết qua bao lâu, cửa phòng bệnh “Kẽo kẹt” một tiếng mở ra.
Sau khi đưa Tiểu Bạch về nhà, Hạ Úc Huân lại vội vàng quay lại, vừa mới tiến vào liền nhìn thấy Lãnh Tư Thần ngồi trên xe lăn, nhìn ngoài cửa sổ, thần sắc trống rỗng mê man.
Biểu cảm dường như toàn thế giới chỉ còn lại một mình anh, lơ đãng xuyên thấu qua tầng tầng bao vây nghiêm mật, tinh chuẩn mà đâm vào tim cô đau đớn.
“Cho cô nghỉ bảy ngày, trở về chăm sóc Tiểu Bạch đi.” Lãnh Tư Thần đột nhiên mở miệng.
“A?” Trong khoảng thời gian ngắn Hạ Úc Huân còn tưởng rằng mình nghe lầm.
“Cô hiện tại có thể đi rồi.”
“Hiện tại?”
Người đàn ông này sao lại làm việc không logic a! Trước đó cô rời đi một lát cô đều phải nhìn sắc mặt anh, hiện tại lại êm đẹp muốn cho cô nghỉ bảy ngày như vậy?!
Cho dù anh muốn cho tôi nghỉ, vậy anh cũng nói sớm một chút không phải được hơn sao?! Cô vừa rồi đưa Tiểu Bạch về liền không cần đi một chuyến trở lại a!
Chẳng lẽ một chuyến này quay lại chỉ vì nghe anh nói một câu “Cô hiện tại có thể đi rồi”?
Cô thật sắp bị tên này lăn lộn giày vò mệt chết rồi……
“A, tôi đây đi rồi……” Nhưng Hạ Úc Huân một câu cũng không dám phỉ nhổ, hiện tại anh là chủ tử, cô còn có thể nói cái gì chứ? Chủ tử đúng là đúng, chủ tử sai cũng là đúng.
Hạ Úc Huân lẩm bẩm, ngoan ngoãn mà đi thu thập đồ đạc của mình, sách giáo khoa giấy bút trên bàn, áo khoác trên giường, còn có mũ đội đầu của Tiểu Bạch bỏ quên, ly nước đầu giường……
Nhìn Hạ Úc Huân đang thu thập từng đồ vật kia, Lãnh Tư Thần cảm giác tim mình đều bị trống rỗng thêm chút một, cô chỉ là rời đi một tuần mà thôi, cô cần phải thu dọn đồ đạc sạch sẽ như vậy sao?
Đem tất cả đồ vật đều đóng gói xong, sau đó lại nhìn chung quanh một vòng, xác định không có gì bỏ quên, Hạ Úc Huân kéo khóa, đem ba lô khoác lên đầu vai, nói: “Lãnh tiên sinh, tôi đi đây!”
Lãnh Tư Thần chậm chạp không có đáp lại, Hạ Úc Huân bĩu môi, trực tiếp mở cửa phòng, đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Đi một cách sạch sẽ lưu loát.
Lúc này không đi còn chờ đến khi nào? Chờ anh thay đổi chủ ý sao?
Hạ Úc Huân mới vừa rời khỏi Lãnh Tư Thần liền thay đổi sắc mặt, một cái vung tay làm rơi chiếc ly thủy tinh trên đầu giường.
Cô gái đáng chết! Cô dám đi! Cô cư nhiên thật sự cứ như vậy đi rồi! Ngay cả một câu quan tâm dò hỏi đều không có! Cô cứ như vậy gấp không chờ nổi mà rời khỏi mình sao?
Ngoài phòng bệnh, Hạ Úc Huân mới vừa đi ra ngoài không bao xa, Lương Khiêm liền nghe được bên trong truyền đến một trận tiếng đồ dùng thủy tinh vỡ vụn, thanh âm khá lớn.
Ách, anh thật là không hiểu lão đại, không phải chính anh muốn người ta đi sao? Hiện tại lại phát hỏa……
Anh rốt cuộc là muốn cô ấy đi, hay là không muốn cô ấy đi?
“Trời ạ, bảy ngày phải làm thế nào mà vượt qua đây……” Lương Khiêm thống khổ mà đỡ trán, đã có thể đoán trước tương lai mấy ngày sau sẽ nước sôi lửa bỏng thế nào.
Hiện tại đi ôm đùi cô nương người ta cầu xin cô đừng đi còn kịp hay không?