Bà Xã Ngọt Ngào: Hàng Tỉ Ấm Áp Kết Hôn Ngày Thứ 7

Chương 454: Ba đứa bé là ai

Lãnh Tư Thần lẳng lặng mà đứng ở nơi đó, ngữ khí bình tĩnh không gợn sóng mà phun ra bốn chữ —— “Vũ hội hóa trang.”
Phản ứng đầu tiên của Hạ Úc Huân là nhẹ nhàng thở ra, nghĩ thầm cũng may, tránh thoát một kiếp, anh thật sự không có nhận ra cô!


Phản ứng thứ hai là lập tức ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới người lần trước ở hạnh hoa thôn gặp được, cư nhiên thật sự là anh!
“Còn nhớ rõ bá tước Dracula trong vũ hội hóa trang chứ?” Lãnh Tư Thần không nhanh không chậm hỏi.


Anh vừa rồi cố ý ghé sát vào chỉ là vì nhìn rõ hoa tai của cô, là một lông thiên nga chế thành cỏ bốn lá màu hồng nhạt, phía dưới là thập tự giá bằng đá đen.
Kiểu dáng rất kỳ lạ, giống hệt cô đeo ở trong vũ hội hóa trang.


Một lần ý loạn tình mê trong vũ hội hóa trang đã khiến anh hoài nghi thân phận của cô, mà giờ phút này, hai thân ảnh chồng lên nhau, anh đã hoàn toàn xác định cô gái trước mắt chính là cô.


Nhưng, cho dù anh quay cuồng nóng lòng như dung nham trong núi lửa, lại chỉ có thể cứng rắn để mình bình tĩnh lại, anh không dám, cũng không thể vào giờ phút này nhận cô.


Theo tính cách Hạ Úc Huân, một khi mình cương quyết vạch trần thân phận cô, nhận được chắc chắn là cô bỏ trốn lần thứ hai thậm chí có thể càng phản ứng kịch liệt.
5 năm trước anh đã vì như vậy trả giá nặng nề, hiện giờ, anh không dám mạo hiểm qua cái nguy hiểm đó, chỉ có thể đi từng bước một.


Quan trọng nhất là…… Hiện giờ bên cạnh cô cư nhiên còn có con trai bốn năm tuổi!
Đây quả thực khiến tâm thần anh kích động, càng không dám hành động thiếu suy nghĩ.


Hạ Úc Huân sau một lát trầm mặc, bỗng nhiên một bộ bừng tỉnh đại ngộ,nói: “A! Thì ra là anh! Buổi tối hôm đó thật xin lỗi, Tiểu Bạch xảy ra chút chuyện, cho nên em phải đi trước, không thể tin được lại được gặp anh lần nữa……”


Sắc mặt Lãnh Tư Thần hơi trầm xuống, hai tròng mắt híp lại, ánh mắt bất đắc dĩ ẩn nấp một tia vừa yêu lại vừa hận.


Nha đầu này mấy năm nay cấp bậc quả thật được nâng cao không còn nhỏ bé nữa, nếu cô chột dạ mà phủ nhận, vậy chứng minh trong lòng cô có quỷ, nhưng cô lại quang minh chính đại mà thừa nhận, cẩn thận mà trả lời vấn đề của anh.


Lãnh Tư Thần dấu đi tinh quang chợt lóe qua trong con ngươi, giống như tùy ý hỏi một câu: “A? Tiểu Bạch?”
Chỉ có lúc nhắc tới Tiểu Bạch, mặt Hạ Úc Huân mới hiện lên một tia mất tự nhiên rất khó phát hiện, nhìn cậu bé bên cạnh nhàn nhạt nói: “A, con trai tôi.”


“Cậu bé…… Ngày đó làm sao vậy?” Ánh mắt Lãnh Tư Thần cầm lòng không được mà dừng trên người Tiểu Bạch, người sau đó lập tức quay đầu đi không thèm nhìn anh, một bộ ghét bỏ.
“Cám ơn ngài quan tâm, đã không có việc gì.” Hạ Úc Huân đáp.


Cho dù hiện tại còn chưa xác định thân phận đứa bé này, nhưng Lãnh Tư Thần vẫn vì thái độ không tốt của cậu nhóc này mà nội tâm có chút mất mát.


Hơn nữa khấu khí của Hạ Úc Huân lại rất căng, một bộ phòng bị, nói cái gì đều không rõ, hai mẹ con làm anh có chút tích tụ nói không nên lời.
“Tối hôm đó, cô gạt tôi.” Lãnh Tư Thần hạ giọng, ngữ khí toát ra một tia không vui.


“Gạt anh?” Hạ Úc Huân khó hiểu, chuyện cô gạt anh khá nhiều, anh muốn nói chuyện nào a?
“Cô gạt tôi nói…… Khuôn mặt cô rất xấu!” Lãnh Tư Thần đè nén cảm xúc mãnh liệt trong lòng, mắt không chớp nhìn chằm chằm mặt cô nói.
“Ách……” Lời này của anh chẳng lẽ là đang khen cô xinh đẹp?


Hạ Úc Huân sửng sốt, không nghĩ tới anh là muốn nói chuyện này, có chút ngượng ngùng mà cúi mặt, thấp giọng nói: “Tôi nói là sự thật, tôi tẩy trang ra quả thực rất xấu……”
Trên thực tế, là trang điểm sẽ rất xấu.


Nếu không phải tình huống quá khẩn cấp, cô tuyệt đối sẽ trang điểm rồi mới xuất hiện, nhất định ghê tởm đến anh phát ói mới thôi, nào còn có thể cho anh hỏi đông hỏi tây.


Bất quá, cảm giác của Lãnh Tư Thần nhạy bén như vậy, cô thiếu chút nữa đã bị phát hiện, hiện tại quang minh chính đại đối mặt với anh, ngược lại nhất lao vĩnh dật(*), nếu trang điểm về sau bị anh phát hiện, ngược lại là ba trăm lượng vô ngôn.


Lãnh Tư Thần do dự thật lâu cuối cùng vẫn không thể bình tĩnh, mắt sáng như đuốc mà nhìn về phía Tiểu Bạch hỏi: “Ba đứa bé là ai?”
(*): Một lần vất vả cả đời nhàn nhã.