Dáng người Hạ Úc Huân không được đẹp như vậy……
Không thể không nói, trước mắt người này bất luận là phương diện nào không có bóng dáng của cô gái tỏng ấn tượng kia.
Nhưng, một người cho dù thay đổi nhiều thế nào, cảm giác mang lại cho người khác sẽ không thay đổi.
Cẩn thận nhận ra, trên người cô vẫn có mùi hương cơ thể nhàn nhạt quen thuộc, tuy rằng tựa hồ bị mùi hoa nồng đậm che lấp, nhưng vẫn ẩn ẩn lộ ra một chút, mà cô tuy rằng cố tình đè thấp nhưng thanh âm vẫn quen thuộc, càng khiến anh thêm phần hy vọng.
Anh không nói lời nào, Hạ Úc Huân đành phải tự mình tiếp tục nói: “Bởi vì, trốn ở phía sau chiếc mặt nạ, có thể tùy ý lựa chọn tính cách, phong cách, giả dạng của mình, có thể quên mình là ai, tùy ý biến thành nhân vật mà mình yêu thích.”
Hạ Úc Huân cho rằng anh cũng sẽ không trả lời, anh lại đột cúi đầu, đến gần cô hơn một ít, dán sát lỗ tai cô hỏi: “Vậy…… Cô đóng vai chính là ai?”
Thình lình đến gần, hơi thở ấm áp bên tai, hơi thửo đã lâu thuộc về anh, thanh âm lạnh lùng của anh đã lâu, mọi thứ đều đang điên cuồng mà xâm nhập vào bức tường lòng cô.
Hạ Úc Huân nỗ lực nói với bản thân, chỉ là bởi vì xung quanh quá ồn ào, anh mới có thể tới gần nói chuyện, đây rất bình thường, đúng, rất bình thường.
Hơn nữa, mọi thứ chỉ là cô phán đoán mà thôi, đều là cô đang tự mình dọa mình, sao có thể là anh!
Hạ Úc Huân gãi gãi đầu, đáp: “Ách, tôi sao? Tôi đóng vai chính là…… Bản thân tôi!”
Trên thực tế đó là bởi vì cô quá vội chưa kịp thay quần áo, chỉ đeo mặt nạ liền chạy tới.
Hạ Úc Huân hiện tại vô cùng ảo não vì cái gì không lựa chọn mặt nạ hung tợn một chút, ít nhất mặt nạ kia có thể đem cả khuôn mặt cô đều che hết, mà không phải như bây giờ chỉ có thể che một nửa.
Ở trước mặt anh lộ càng nhiều, cô liền càng hoảng hốt.
Lãnh Tư Thần một bàn tay nắm cố áo ren màu đen trên cổ tay cô, một tay khác đặt bên hông cô, hai người chậm rãi xoay tròn.
“Cô rất đặc biệt. Mọi người luôn là thích sắm vai đủ loại nhân vật, lại rất ít người muốn làm bản thân mình.” Lãnh Tư Thần bất động thanh sắc mà nói.
“Vậy còn anh?” Hạ Úc Huân theo bản năng hỏi.
“Tôi không muốn làm chính mình.”
“Vì cái gì?”
“Bởi vì…… Rất đau khổ.”
“……” Hạ Úc Huân trầm mặc.
“Không có em ở bên cạnh anh…… Thật sự rất đau khổ……”
“Anh nói cái gì?” Hạ Úc Huân nỗ lực xoa dịu hô hấp cơ hồ sắp sửa mất khống chế của mình, làm ra vẻ khó hiểu.
“Không có gì, vừa rồi đột nhiên nhớ tới một người xưa.” Lãnh Tư Thần rất nhanh khôi phục như thường.
“A.” Hạ Úc Huân nhẹ nhàng thở ra.
“Vừa rồi…… Cậu bé ma cà rồng nhỏ kia là gì của cô?” Lãnh Tư Thần đột nhiên hỏi.
Nếu cô thật sự là cô ấy, đây cũng là vấn đề anh quan tâm, thấp thỏm nhất.
Nghe thấy vấn đề này, trong lòng Hạ Úc Huân lộp bộp một chút, sợ Tiểu Bạch lộ dấu vết gì, vì thế nỗ lực bình tĩnh lại trả lời: “Là con của chủ quản chúng tôi, ha ha, đáng yêu chứ!”
“Chủ quản các người là ai?” Lãnh Tư Thần lại hỏi tiếp.
Hạ Úc Huân âm thầm mà cắn chặt răng, người này, hỏi nhiều như vậy làm cái gì? Chẳng lẽ thật sự là anh, hơn nữa anh còn hoài nghi với Tiểu Bạch?
Nhưng Tiểu Bạch hóa trang thành như vậy, hẳn là nhận không ra chứ!
Hạ Úc Huân thật là vô cùng may mắn đây là vũ hội hóa trang, nếu không, cho dù cô không lộ tẩy, Tiểu Bạch phiên bản Lãnh Tư Thần kia tuyệt đối sẽ lòi.
Lãnh Tư Thần hỏi chủ quản là ai.
Vô nghĩa! Chủ, quản, chính, là, tôi, a!
Nhưng, cô sao có thể nói thật!