Lãnh Tư Thần đem cậu bé bế lên đặt trên ghế, thân hình nho nhỏ mềm mại làm anh có chút không nỡ buông tay.
“Người nhỏ thật phiền toái, ta rốt cuộc khi nào mới có thể lớn lên!” Tiểu Bạch có chút bất mãn mà lẩm bẩm một câu, sau đó nhìn Lãnh Tư Thần hỏi, “Kỳ thật chú không muốn đi lên đúng hay không?”
“Uhm.” Lãnh Tư Thần gật đầu. Nghĩ thầm đứa nhỏ này rất biết thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt.
“Chú thoạt nhìn hình như không vui.” Tiểu Bạch nghiêng nghiêng đầu.
“Có chút.” Lãnh Tư Thần thẳng thắn nói.
“Vì cái gì?”
Tiểu Bạch rất ít khi tò mò mà cùng người lạ bắt chuyện, nhưng từ khi người đàn ông này bắt đầu ngồi đây, cậu liền chú ý tới.
Cho dù chú an tĩnh như vậy, lại vẫn hấp dẫn ánh mắt mỗi người.
Chỉ là người này một bộ chỉ có thê rnhìn từ xa, lại rất khó tiếp cận, cho nên vẫn luôn không ai dám tiến lên cùng chú đáp lời.
“Bởi vì, chú đánh mất một người.” Khóe miệng Lãnh Tư Thần xẹt qua một tia chua xót.
“Vậy tìm lại là được rồi!” Tiểu Bạch chớp chớp mắt.
Lãnh Tư Thần cười khổ: “Nhưng, cô ấy hình như có chút thật lòng không muốn để chú tìm thấy……”
Tiểu Bạch trầm ngâm trong chốc lát, ngữ khí khẳng định mà mở miệng nói: “Vậy nhất định là chú làm chuyện gì khiến cô ấy thương tâm!”
Lãnh Tư Thần có chút ngoài ý muốn nhướng mày, đứa nhỏ này thật đúng là nhỏ mà lanh, khiến người khác kinh ngạc chính là, cư nhiên thật sự bị cậu nói trúng.
Đúng lúc này, Hạ Úc Huân cách đó không xa đang nhanh như chớp mà vọt lại đây.
Nhìn thấy hai ma cà rồng một lớn một nhỏ đang nói chuyện với nhau thật vui, cô hướng ma cà rồng lớn gật đầu, xem như chào hỏi qua, sau đó ôm ma cà rồng nhỏ đáng yêu ở trên mặt cậu hôn một cái, nói: “Tiểu Bạch, hôm nay vất vả cho con rồi!”
Tiểu Bạch vẻ mặt bất đắc dĩ mà đem mặt nạ xiêu xiêu vẹo vẹo của Hạ Úc Huân, và đầu tóc hỗn độn chỉnh sửa xong, nói: “Trên sân khấu thiếu hai người, mẹ đi lên một chút đi!”
“Không thành vấn đề.” Hạ Úc Huân lập tức đi lên sân khấu.
Tiểu Huân……
Lại là cái cảm giác này, giống hệt như cảm giác ban ngày ở giữa vườn hoa.
Lãnh Tư Thần bởi vì kích động làm đổ ly rượu vang đỏ trong tay, bỗng nhiên đứng lên, đuổi theo Hạ Úc Huân lên sân khấu.
Phản ứng của người đàn ông này sao lại có chút kỳ quái a…… Tiểu Bạch lộ ra vẻ hoang mang, chú vừa rồi gọi mẹ…… Tiểu Huân?
Đại khái là nhận nhầm người đi!
Trên sân khấu, người chủ trì thấy người rốt cuộc tất cả đều đến đông đủ, nhẹ nhàng thở ra.
Dưới sân khấu, nhìn một người cuối cùng chạy như bay lên cư nhiên là Lãnh Tư Thần, Cung Hiền Anh cả kinh phun một ngụm rượu vang đỏ trong miệng.
Cô còn tưởng rằng người này rất không thú vị, cho rằng anh nếu bị rút trúng khẳng định chết sống đều sẽ không đi lên!
Không thể tin nổi cư nhiên cũng rất sinh động! Chẳng lẽ anh là loại hình thâm trầm, chỉ là nhìn có vẻ lạnh lùng?
Chậc chậc, mặc kệ thế nào, có trò hay xem rồi.
Trên sân khấu, mười vị nữ khách quý được che màn dài và hẹp sau sân khấu, ánh đèn quét qua, chỉ có thể nhìn thấy đường phác họa, mười vị nam khách quý phải bằng cảm giác chọn ra bạn nhảy đêm nay.
Đương nhiên, cũng không phải khó khăn chỉ có thể nhìn thân ảnh như vậy, trong quá trình nam khách quý có thể nhìn và chạm tay nữ khách quý.
Kỳ thật dãy số này cũng không hoàn toàn là tùy tiện, trong hai mươi người có năm đôi là tình nhân hoặc vợ chồng, như vậy khiến cho trò chơi càng thêm có ý vị, càng kích thích.
Năm vị nam khách quý kia có thể nhận ra chân ái của mình hay không, mặt khác năm vị kia có thể hội ngộ được giai ngẫu, ký kết lương duyên hay không?
Trên người nữ khách quý có bất cứ thứ gì có thể khiến cho nam khách quý nhận ra tất cả đều bị yêu cầu tháo xuống.
Sau khi chuẩn bị xong, trò chơi bắt đầu.
Mười nam khách quý đi qua đi lại, khẩn trương mà lựa chọn, sau đó đứng yên ngay trước đối tượng mà mình lựa chọn.