Sau 9 giờ là thời gian của ma thuật, mẹ lại biến thành xinh đẹp.
Tuy rằng cậu tuổi còn nhỏ, lại có chỉ số thông minh so với những đứa trẻ cùng tuổi cao hơn, cho nên nhưng chuyện có liên quan đến mẹ, cậu vẫn là biết một ít.
Mẹ kỳ thật bộ dáng rất xinh đẹp, thậm chí có một đôi mắt màu tím đẹp nhất trên thế giới, thực đáng tiếc, đôi mắt cậu không được di truyền từ mẹ.
Đối với chuyện mẹ cần phải che dấu khuôn mặt, Tiểu Bạch không có chút nào không vui, ngược lại thật cao hứng.
Bởi vì, mẹ đẹp như vậy, nếu bị người khác biết nhất định liền sẽ bị cướp mất, mà hiện tại, chỉ có cậu mới có thể nhìn thấy bộ dáng xinh đẹp nhất của mẹ, mẹ là của một mình cậu.
Khi còn nhỏ, mẹ nói cậu không có cha, giống như Tôn Ngộ Không sinh ra từ cục đá, lúc cậu còn nhỏ rất ngây thơ, cậu tin.
Bất quá sau đó cậu lại không tin, nhưng mỗi lần hỏi vấn đề này mẹ đều sẽ rất khổ sở, cậu không bao giờ hỏi mẹ nữa.
Cậu dần dần bắt đầu hiểu ra, mẹ kỳ thật là đang trốn tránh ba ba.
Có một lần, cậu nhìn thấy trên ngọc bội ở lắc tay của mẹ được khảm một ảnh chụp, là mẹ cùng một người đàn ông tuấn tú bộ dáng thật giống mình.
Cậu cảm thấy người kia nhất định chính là ba cậu.
Cậu không biết mẹ vì cái gì không cùng ba ở bên nhau, nhưng cậu biết mẹ cả ngày cười hì hì kỳ thật cũng không vui vẻ.
Là bởi vì ba vứt bỏ mẹ sao?
Nghĩ như vậy, Tiểu Bạch vô cùng đau lòng mà nhìn thoáng qua mẹ ngủ.
Mẹ, không cần không vui, không có ba cũng không sao, Tiểu Bạch sẽ yêu thương mẹ, sẽ chăm sóc mẹ.
-
Đêm khuya, nhà họ Lãnh.
Trong phòng ngủ lạnh lẽo yên tĩnh, Lãnh Tư Thần nằm trên giường, gắt gao nhắm hai mắt, trên trán đầy mồ hôi lạnh, tựa hồ đang đắm chìm trong hồi ức và ác mộng vô cùng đáng sợ……
5 năm trước vào đêm khuya nào đó, lúc anh trở về nhìn thấy cô uống say khướt nằm trên trên sô pha, lon bia đầy đất.
Cô nhìn thấy anh trở về, lảo đảo đi về phía anh, hai tay vòng lấy cổ anh.
“A Thần…… Nếu như em đi rồi, rời khỏi anh, anh có nhớ em không?”
“Em lại nói bậy gì đó?”
“Có nhớ hay khôngo? Có thể hay không thể……”
“Sẽ không! Em nếu dám đi, anh tuyệt đối sẽ không nhớ em, anh sẽ đem em quên sạch sẽ!”
“Ưm……” Cô một đầu nện ở vai anh, nói: “A Thần, anh đã rất nhiều ngày không có để ý đến em!”
Thực đáng tiếc, ngay lúc cô chôn đầu đó, anh không nhìn thấy được sự yếu ớt trong mắt cô.
“Anh gần đây rất bận, ngoan, lại nhẫn nại một chút được không? Mọi thứ đều sắp sửa kết thúc!”
“Kết thúc…… Đúng vậy! Sắp kết thúc…… Ha ha…… Em cũng luôn có dự cảm…… Mọi thứ đều sắp kết thúc……”
……
Trong phòng tắm màu máu tươi chói mắt……
Thân ảnh cô như ẩn như hiện trước mắt……
Đột nhiên ở trong gió hóa thành từng mảnh tơ bông điêu tàn biến mất không thấy nữa……
“Tiểu Huân ——”
Trên giường lớn màu cà phê, Lãnh Tư Thần bỗng nhiên ngồi dậy, mồ hôi đầy đầu, dồn dập thở dốc trong đêm khuya yên tĩnh có vẻ càng thêm trầm trọng.
Bên gối trống rỗng, vẫn lắng đọng lại 5 năm lạnh băng.
Anh mở đèn đầu giường, từ ngăn kéo lấy thuốc ngủ ra, cũng không nhìn xem rốt cuộc có bao nhiêu viên, cứ như vậy khô khốc mà nuốt xuống.
Sau khi bình tĩnh, anh cầm lấy di động gọi một cú điện thoại.
“Alo, Lương Khiêm.”
Đầu bên kia điện thoại, Lương Khiên từ ngủ mơ bị đánh thức vừa nghe thấy thanh âm lạnh băng lập tức bao nhiêu buồn ngủ đều tiêu tan, mỗi một tế bào đều đang trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu, tim sắp sửa nhảy ra khỏi họng, nói: “BOSS, xảy ra chuyện gì?”