Về phần Tần Mộng Oanh, lúc trước Hạ Úc Huân có thể một lần nữa đứng dậy, công rất lớn là nhờ có sự trờ giúp và mở đường của cô ấy đối với cô.
Sau khi dọn đến Hạnh Hoa Thôn, Tần Mộng Oanh cũng rất thích phong thổ nơi này, quyết định ở lại cùng cô.
Con của ba nuôi cô ở Mỹ du học đã về, căn bản không dung được cô, mà Âu Minh Hiên sau khi biết Hạ Úc Huân hết hy vọng với Lãnh Tư Thần, một lòng chỉ quan tâm đến Hạ Úc Huân, những cái đó trong quá khứ đối với cô mà nói đã không còn bất cứ ý nghĩa gì nữa.
Chuyện của Hạ Úc Huân nảy mầm kích thích cô bắt đầu cuộc sống mới với cô ấy.
Hạ Úc Huân biết sau đó rất hưng phấn, thì ra cô không chỉ có Tiểu Bạch, còn có người bạn tốt như Tần Mộng Oanh ở bên người.
Càng vui vẻ chính là, Lạc Lạc cùng Tiểu Bạch liền có thể từ nhỏ bồi dưỡng cảm tình.
Nói đến tên của Tiểu Bạch, thường xuyên có người hỏi cô vì sao muốn đặt cái tên không phù hợp với khí chất cậu bé như vậy.
Bảo bối Tiểu Bạch lớn lên phấn điêu ngọc trác, toàn thân khí chất quý phái, rất nhiều thôn dân nhìn thấy cậu bé, đều nói đứa nhỏ này so với con nhà giàu trong TV còn đẹp hơn……
Mỗi lần Hạ Úc Huân liền sẽ trả lời, các người phàm phu tục tử sẽ không hiểu được, tuy rằng tên không dễ nghe, nhưng tên càng khó nghe, càng dễ nuôi.
Tên này chính là ký thác tình yêu vĩ đại của người mẹ với con và kỳ vọng tha thiết cậu bé bình an lớn lên a!
-
Nếu muốn ẩn cư, thì phải ẩn hoàn toàn.
Hạ Úc Huân đổi tên thành Hạ Như Hoa, linh cảm đến từ một vở kịch “Một cây nở hoa” năm đó
Ngay cả kỹ thuật hóa trang bản thân thành đầu heo cũng là lúc ấy học theo nữ sinh kia.
Tần Mộng Oanh đổi tên thành Hoa Thủy Nguyệt, hoa trong gương, trăng trong nước, như một giấc mơ, đại khái là ngụ ý tình cảm giữa cô và Âu Minh Hiên.
Lạc Lạc đổi tên thành Niếp Niếp, nguyên lý đặt tên cũng đến từ lý luận tên xấu dễ nuôi của Hạ Úc Huân.
Cô và Tần Mộng Oanh một người tên Hoa, một người họ Hoa, có thể nói là hai người xấu xí nổi tiếng xa gần của Hạnh Hoa Thôn.
Hết thảy là vì khắp thiên hạ thông báo tìm người, buộc các cô không thể không đem bản thân làm cho xấu đi.
Tiểu Bạch cùng Lạc Lạc hai đứa trẻ này từ nhỏ đến lớn liền không để các cô phải quá lo lắng, chủ yếu là hai đứa trẻ này đều lớn lên quá có khí chất quý tộc.
Làn da Tiểu Bạch đẹp như trứng gà vừa mới bóc, xinh đẹp đến mức người gặp người thích gặp hoa hoa nở, xe thấy xe chở, giơ tay nhấc chân đều vô cùng quý khí ưu nhã, vừa nhìn chính là con nhà có tiền.
Tiểu nha đầu Lạc Lạc kia cũng không cần phải nói, càng lớn càng xinh đẹp.
Thậm chí có người hoài nghi Tiểu Bạch và Lạc Lạc không phải các cô sinh ra, mà là bắt trộm tới……
Quả thực…… Thật muốn đem phấn bôi trên mặt moi xuống ném vào mặt bọn họ……
Rốt cuộc thu phục được Tiểu Bạch, Hạ Úc Huân xoa xoa bả vai đóng cửa phòng ngủ đi vào phòng khách.
Tần Mộng Oanh đang ở phòng bếp nấu canh giải rượu cho cô, bất đắc dĩ mà khuyên nhủ: “Úc Huân, em thật vất vả mới có thể lấy được chứng nhận giáo viên nhận lời mời ở vị trí này, nên quý trọng cơ hội này, nghiêm túc một chút mới đúng!”
“Em rất nghiêm túc a!” Hạ Úc Huân ngồi trước bàn ấn huyệt Thái Dương.
Hiện tại thân thể thật đúng là yếu ớt a! Uống một chút rượu liền đau đầu.
“Vậy em còn đi theo học sinh hồ nháo!” Tần Mộng Oanh oán trách nói.
Cô thật không biết nên vui vẻ hay là nên bất đắc dĩ. 5 năm trước sau khi Hạ Úc Huân tỉnh lại, Tần Mộng Oanh vốn tưởng rằng tính tình cô sẽ thay đổi lớn, không nghĩ tới cô xác thật là tính tình thay đổi lớn, nhưng không phải trở nên thanh lãnh trầm mặc mà trở nên vô tâm vô phế.
Có lẽ là bởi vì quá khứ cô bị tình yêu trói buộc bản thân quá lâu, hiện giờ Hạ Úc Huân ngoại trừ đối với Tiểu Bạch, Niếp Niếp và cô rất để bụng, còn đối với bất cứ sự việc gì đều là một bộ vô tâm vô phế không thèm để ý, tính cách càng thêm tiêu sái.