Ban đêm, một quán ăn khuya tràn ngập hoan thanh tiếu ngữ.
“Cô giáo, cô quả thực quá lợi hại rồi! Một đấu mười a!”
“Cô giáo, cô quả là thâm tàng bất lộ a! Lừa đến mức chúng tôi thật khổ!”
“Cô giáo, tôi thật sự là quá bội phục cô, chiêu thức cô KO tên tiểu tử Lăng Khiên kia quả thực quá đẹp!”
“Cô giáo, tôi cảm thấy! Lúc ánh sáng không tốt lắm, kỳ thật cô tháo mắt kính xuống thật đúng là khá xinh đẹp, nếu trên mặt không có mấy đốm đen tàn nhang rỗ kia liền càng đẹp mắt……”
……
“Được rồi được rồi, mấy tên tiểu tử, đừng có trút canh mê cho bà cô, không phải thu thập mấy tiểu nam sinh, đến nỗi thế sao?” Hạ Như Hoa hai má hơi say mà chống cằm.
“Được được được! Không trút mê canh, chúng ta chuốc rượu!”
“Vậy cũng còn được! Không say không về!” Hạ Như Hoa hào sảng mà bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Hôm nay Hạ Như Hoa cô cũng coi như một hồi tuổi trẻ khí thịnh.
Đang uống, tiếng chuông di động của Hạ Như Hoa vang lên.
“Alo, chị Nguyệt, chuyện gì a?”
“Tiểu Hoa, đã trễ thế này, em sao còn chưa về?”
“Em cùng học sinh của em giao lưu a! Ha ha a……”
“Em nói chuyện không quá thích hợp a! Có phải uống say rồi hay không?”
“Không có say! Một chút bia mà thôi! Chờ lát nữa em liền trở về, không thèm nghe chị nói nữa, em cúp máy! A A tút tút ~”
“Khoan đã!”
“Lại làm sao vậy?”
“Tiểu Bạch muốn nói chuyện với em.”
Đang muốn cúp điện thoại Hạ Như Hoa lập tức nghiêm chỉnh, vẻ mặt trở nên vô cùng khẩn trương cẩn thận nói:“Alo ~ bảo bối a ~~”
“Mẹ, hiện tại đã mấy giờ rồi mẹ biết không?”
Nghe được, cậu nhóc đầu bên kia điện thoại đang tức giận.
Cô thậm chí có thể tưởng tượng thấy dáng vẻ cậu giờ phút này gắt gao nhấp môi, bộ dáng tức giận của cậu nhóc cực kỳ giống người nào đó.
“Ách…… Mẹ xem một chút a! 9 giờ năm mươi, còn sớm mà!”
“Mẹ, mẹ còn có mười phút nữa, nếu sau mười phút, con vẫn nhìn không thấy mẹ, mẹ biết hậu quả.”
Tiếp theo, bang —— một tiếng điện thoại cắt đứt.
Chết tiệt! Nói chuyện cũng cùng một đức hạnh với người nào đó, cư nhiên còn dám uy hϊế͙p͙ cô?
“Cái kia, tôi phải về nhà, các cậu tiếp tục uống a!” Hạ Như Hoa đành phải cáo từ.
“Cô giáo, sớm như vậy cô đã về sao!”
“Đúng đó, thực mất hứng ai! Ở lại chơi thêm một lát nữa! Tôi vẫn chưa cùng cô thỉnh giáo nhất chiêu tuyệt học kia mà!”
“Ai, hôm nào đi! Lại không quay về bảo bối nhà tôi sẽ tức giận, con trai quản tôi rất nghiêm……” Hạ Như Hoa vẻ mặt đưa đám nói.
“Thì ra cô giáo thoạt nhìn bạo lực như vậy, lại sợ con trai mình a!”
……
Hạ Như Hoa cưỡi xe đạp, xuyên qua vài con đường nhỏ trong thôn, lướt qua từng hàng gạch đỏ ngói xanh, rồi dừng lại trước một căn nhà nhỏ phổ thông.
Cô rón ra rón rén mà đi vào trong phòng, giống như ăn trộm, trái nhìn phải xem đều không thấy con trai bảo bối, rốt cuộc nhẹ nhàng vuốt ngực thở phào, nói: “Cũng may Tiểu Bạch đã ngủ!”
Cậu nhóc kia mỗi buổi tối đúng 9 giờ liền ngủ, Lạc Lạc thì 8 giờ liền ngủ, lúc này hẳn là đã sớm ngủ rồi.
Hạ Như Hoa đặt mông ngồi xuống ghế, than: “Hôm nay mệt chết em rồi! Chị Mộng Oanh, chị không biết mấy đứa trẻ con kia có bao nhieu khó trị đâu! Em nén giận suốt một tuần, hôm nay cuối cùng là hãnh diện một hồi!”
“Khụ khụ……”
“Ai? Chị Mộng Oanh, chị ho khan sao? Đau họng à?”
“Không phải.”
“A.” Cô tiếp tục thao thao bất tuyệt: “Chị biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì không? Mấy tên tiểu tử thúi năm 3 kia cư nhiên muốn kéo bè kéo lũ đi đánh nhau!”
“Em ngăn cản bọn họ?” Tần Mộng Oanh vừa hỏi vừa đưa mắt ra hiệu với cô.