Anh có quyền thế, có tiền, hơn nữa mỗi một đồng tiền đều là quang minh chính đại, anh muốn gì đều có, cô lại không ở bên cạnh anh.
Mỗi đêm tỉnh lại, bên gối trống trơn, đã sớm không còn hơi thở của cô, làm bạn với anh chỉ có bóng đêm lạnh lẽo.
Loại tưởng niệm đau đến tận xương tủy này, dung nhập vào máu thịt anh, cùng với hô hấp của anh, ngoan cường mà tồn tại trong thân thể anh.
Mỗi một lần hô hấp đều là một lần tưởng niệm, mỗi một lần tim đập đều là một lần tưởng niệm.
Cùng lúc đó, còn có thật sâu hối hận.
Anh không phải hối hận lúc trước khi cô và Bạch Thiên Ngưng đồng thời bị bắt cóc, lựa chọn Bạch Thiên Ngưng mà không phải cô.
Dưới tình huống đó, nếu lại cho anh một lần cơ hội, anh cũng sẽ lựa chọn như vậy.
Đây là vấn đề mang tính nguyên tắc, anh không có biện pháp bởi vì sự ích kỷ của mình mà hy sinh nhiều anh em đi theo mình như vậy.
Anh thực sự hối hận chính là, lúc ấy tâm trí u mê, khăng khăng đem cô cầm tù bên mình không buông tay.
Anh tự cho là yêu cô, kỳ thật khi đó anh căn bản không hiểu cái gì là yêu.
Nếu cho anh cơ hội lựa chọn một lần nữa, anh nhất định sẽ lựa chọn buông tay, cho cô tự do.
Chỉ cần cô có thể hạnh phúc, chỉ cần cô sống tốt, cho dù đời này sẽ không còn được gặp lại cô cũng không sao cả.
Chỉ tiếc, đạo lý này, hai chứ “Buông tay” này, lúc anh hiểu ra đã quá muộn quá muộn.
Lãnh Tư Thần che lại trái tim, thống khổ không thôi mà một quyền nện trên cửa kính, nói: “Tiểu Huân, em rốt cuộc ở nơi nào? Anh biết, em không có chết, chỉ là đang ở một nơi mà anh không biết…… Nhất định là như vậy đúng hay không……”
“Thịch thịch thịch” tiếng gõ cửa vang lên.
Sự yếu đuối trên mặt Lãnh Tư Thần lập tức tiêu tan, ngược lại là gương mặt âm u lạnh băng trước sau như một và vẻ tối tăm mà người khác khó có thể tiếp cận.
Lương Khiêm nhìn Lãnh Tư Thần, bất đắc dĩ mà ở trong lòng thở dài, chân anh lại bắt đầu phát run.
5 năm trước, từ sau chuyện kia, Lãnh Tư Thần liền trở nên đặc biệt đáng sợ, làm hại anh mỗi lần nhìn thấy sếp đều toàn thân phát run, hai chân nhũn ra.
Uất Trì Phi thì càng không cần nói, Lãnh Tư Thần đứng cách hắn trăm bước, anh liền phải lấy ra thuốc trợ tim hiệu quả nhanh trong túi ra dùng.
Mấy năm nay, các anh em tất cả đều được chia mỗi người một số tiền lớn, được Lãnh Tư Thần sắp xếp ổn thỏa, hoàn toàn không phải lo lắng về sau, sống cuộc sống của người bình thường. Nhưng mà, bởi vì áy náy với Lãnh Tư Thần, bọn họ thậm chí ngay cả bạn gái cũng không dám có, càng đừng nói tìm vợ.
5 năm trước Lãnh Tư Thần tuy rằng không có giết bọn họ, nhưng bọn họ so với chết cũng không chạy đi đâu được, quá được những ngày tháng hoàn toàn là nước sôi lửa bỏng, sống không bằng chết.
5 năm cô gái kia biến mất, Lãnh Tư Thần từ một người không có cảm tình biến thành một người ma quỷ đáng sợ.
“Sao?” Tầm mắt Lãnh Tư Thần dời qua, tia sáng trong con ngươi hóa thành ánh dao lạnh băng sắc bén.
Lương Khiêm sợ tới mức thiếu chút nữa cất bước bỏ chạy, nhưng vẫn cố nén nghìn bài một điệu mà báo cáo nói: “BOSS, vẫn…… Vẫn không có tin tức của chị dâu……”
Lời như vậy, Lãnh Tư Thần 5 năm qua đã nghe vô số lần.
Mỗi ngày đều phải nghe Lương Khiêm hội báo một lần: Vẫn không có tin tức của cô.
Đây cơ hồ đã thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của anh.
Anh tìm khắp các quốc gia, mỗi một góc của thế giới, lại vẫn không có tung tích của cô.
Năm đó, sở dĩ anh cảm thấy Nam Cung Lâm đang lừa anh, đó là bởi vì lúc ấy anh ở trong mắt Nam Cung Lâm nhìn thấy không phải bi thương, mà là trả thù.
Anh vẫn luôn nghĩ, ông ta nhất định là không muốn anh tìm được Hạ Úc Huân cho nên mới nghĩ ra cách này làm anh hết hy vọng, là như vậy, nhất định là như vậy……
Anh chỉ có thể dựa vào cái này tín niệm sống sót……
“Tần Mộng Oanh thì sao?” Lãnh Tư Thần lại hỏi.