Tần Mộng Oanh mấy ngày nay về Italy tham gia một hội nghị, Lạc Lạc cũng cùng mang qua, nhờ dì Âu chăm sóc.
Bởi vì mấy ngày nay cô đang trong một hội nghị kiểu khép kín, cho nên mọi thứ xảy ra bên ngoại đều không biết, chờ đến khi nghe được tin Hạ Mạt Lâm chết đã là ba ngày sau.
Biết được tin tức, cô lập tức mua vé máy bay mang theo Lạc Lạc cùng nhau trở về.
“Mẹ, chị Tiểu Huân làm sao vậy?”
“Ba chị Tiểu Huân qua đời.” Tần Mộng Oanh vuốt ve sau tóc Lạc Lạc, vẻ mặt nặng nề mà thở dài.
Cô giải thích cái chết với Lạc Lạc, qua đời là có ý gì, tiểu nha đầu vừa nghe “Qua đời”, lập tức lộ ra vẻ bi thương, nước mắt lưng tròng, nói: “Chị Tiểu Huân nhất định rất thương tâm? Chúng ta phải đi an ủi giúp đỡ chị Tiểu Huân!”
Tần Mộng Oanh đem con gái ôm vào trong ngực, nói: “Uhm, Lạc Lạc ngoan.”
Thật không nghĩ tới cư nhiên sẽ xảy ra chuyện lớn như vậy, cô khó có thể tưởng tượng Hạ Úc Huân vốn dĩ yếu ớt bất kham phải như thế nào tiếp nhận sự thật tàn nhẫn này.
Nội tâm cô nảy lên một cổ bất an mãnh liệt, hơn nữa bất an càng lúc càng lớn.
Thật vất vả tới sân bay, cô nhanh chóng gọi xe đi đến nhà Hạ Úc Huân.
Trên xe taxi, cô nôn nóng mà gọi cho Hạ Úc Huân nhưng điện thoại vẫn luôn không liên lạc được, một chiếc màu đen xe từ bên cạnh đi ngang qua, dư quang cô cư nhiên nhìn thấy Renault ngồi bên trong, còn có cô gái sắc mặt tái nhợt bị hắn ôm vào trong ngực ……
Cô gái kia sao lại…… Sao lại giống Úc Huân?
Tần Mộng Oanh nhanh chóng quyết định: “Bác tài, quay đầu, đuổi theo chiếc xe kia! Nhanh lên! Mau! Tôi trả bác gấp đôi tiền!”
Tài xế vừa nghe gấp hai, lập tức quay đầu đuổi theo.
Tần Mộng Oanh thấp thỏm bất an mà đi theo chiếc xe kia mãi cho đến khi dừng ở một sân bay tư nhân.
“Mẹ!” Lạc Lạc cảm giác được mẹ khẩn trương, cũng có chút bất an.
Tần Mộng Oanh vội vàng bịt miệng bé lại, nói: “Hư, đừng nói gì cả.”
Những người đó muốn làm cái gì? Nhìn dáng vẻ Hạ Úc Huân đã mất đi tri giác, cho nên cô nhất định là bị bắt cóc……
Tần Mộng Oanh đầu tiên là báo cảnh sát, sau đó người đầu tiên nghĩ đến chính là tìm Âu Minh Hiên hỗ trợ, nhưng mới vừa ấn dãy số mới đột nhiên nhớ tới Âu Minh Hiên mấy ngày này cũng bận tối mày tối mặt, lúc cô khởi động máy còn nhìn thấy một tin nhắn nói anh hiện tại đang ở Mỹ.
Nước xa không cứu được lửa gần.
Vì thế, cô gọi cho Lãnh Tư Thần, nhưng Lãnh Tư Thần cư nhiên tắt máy. Loại thời điểm này anh ta sao lại có thể tắt máy!
Vô kế khả thi, cô nhớ tới một người —— Nam Cung Lâm.
Hắn thế lực lớn như vậy, cũng có quan hệ rộng rãi, nhất định có thể giúp đỡ.
Sau đó sự thật chứng minh,quyết định này của cô là sáng suốt cỡ nào.
-
Mười phút sau, những người đó chuẩn bị ổn thoả mọi thứ, Renault ôm Hạ Úc Huân chuẩn bị lên trực thăng.
Tần Mộng Oanh trơ mắt nhìn Hạ Úc Huân bị mang đi, gấp đến độ mồ hôi đầy đầu.
Tình thế nghìn cân treo sợi tóc, cô nhìn thấy cả trăm người đội cảnh vệ trang bị vũ khí riêng từ bốn phương tám hướng vọt tới, tất cả đều vây quanh Renault.
Một người đàn ông trên mặt có một vết sẹo khiến người ta sợ hãi cầm họng súng đang chống ngay trán Renault, Nam Cung Lâm tản bộ đi qua, con ngươi màu tím đằng đằng sát khí, buồn bã nói: “Renault? Ngươi mang tiểu bảo bối của ta, muốn đi đâu?”
Renault trơ mắt nhìn Hạ Úc Huân bị Nam Cung Lâm ôm qua, tức giận đến toàn thân run rẩy, rồi lại không biết làm sao.
Nam Cung Lâm nhàn nhã mà sửa sang lại cổ tay áo, cười lạnh một tiếng, nói: “Hoàng mao tiểu tử, hôm nay, ta liền dạy cho ngươi một khóa, nói cho ngươi biết cái gì là bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp sau.”