Mấy ngày sau, quán cà phê.
Nghe Lãnh Tư Thần tuyệt tình nói xong, sắc mặt Bạch Thiên Ngưng khó coi tới cực điểm.
“Ý anh nói anh yêu tôi tất cả đều là giả? Tiếp cận tôi và cùng tôi đính hôn tất cả đều là giả?”
Cô như thế nào cũng không nghĩ tới Lãnh Tư Thần vào thời điểm sự nghiệp phát triển không ngừng, thời điểm cô vinh hoa phú quý dễ như trở bàn tay, anh cư nhiên sẽ một tay đem cô từ đỉnh núi kéo xuống, đạp dưới chân.
“Cần tôi nhắc lại một lần nữa để cô tỉnh sao? Tôi chưa bao giờ yêu cô, trừ bỏ thân phận con gái của Bạch Vũ Hào, cô cái gì cũng không phải.” Sắc mặt Lãnh Tư Thần hoàn toàn là không kiên nhẫn.
Cái thân phận con gái của Bạch Vũ Hào? Cho dù cô dựa vào thân phận này thì như thế nào?
Bạch Thiên Ngưng thu hồi vẻ mặt cầu xin, sắc mặt tối tăm mà nhìn anh, nói: “Lãnh Tư Thần, anh không sợ tôi đem chuyện của anh nói cho ba tôi biết sao? Tôi biết, anh hiện tại còn phải dựa vào ông ấy.”
Lãnh Tư Thần trào phúng mà nhìn cô một cái, đáp:“Tôi đây cũng không ngại chuyện tôi đội nón xanh cho tất cả mọi người biết.
Cô cảm thấy, nếu ba cô biết cô ở bên ngoài làm những chuyện hoang đường đó, biết cô cấu kết với bọn xã hội đen bắt cóc buôn người, còn mua chuộc sát thủ ám sát Hạ Úc Huân, kết quả ngộ thương tới tôi, ông ta sẽ như thế nào?
Cho dù ông ta bênh vực con gái bảo bối người mình không đành lòng trách cứ, hoặc là, có vài chuyện nào đó là ông ta dạy cô làm như vậy, nhưng, ít nhất ông ta cũng phải kiêng kị áp lực từ giới truyền thông!”
“Chuyện không liên quan đến ba tôi! Ông ấy cái gì cũng không biết!” Bạch Thiên Ngưng gắt gao cắn môi, anh quả nhiên đều đã biết, hơn nữa so với cô tưởng tượng biết còn nhiều hơn.
“Tôi khuyên cô vẫn là sớm một chút trở về.” Lãnh Tư Thần nhìn mắt đồng hồ, nói: “Lúc này lệnh của toà án hẳn là đã truyền tới rồi.”
“Anh có ý gì?”
Bạch Thiên Ngưng vừa mới dứt lời liền nhận được một cuộc điện thoại, nghe tin tức Bạch Vũ Hào bị nghi ngờ có liên quan tham ô đang bị bắt giữ.
“Lãnh Tư Thần, anh không phải con người!” Bạch Thiên Ngưng vừa muốn bổ nhào qua lập tức bị người ta mời ra ngoài.
“Lãnh Tư Thần, anh sao lại có thể đối với tôi như vậy! Anh chết không được tử tế, Lãnh Tư Thần, tôi sẽ không cho anh được dễ chịu! Các người đôi cẩu nam nữ……” Bạch Thiên Ngưng một đường gào lên.
Bạch Thiên Ngưng đi rồi, Hạ Úc Huân từ sau bình phong đi ra.
Những tiếng nguyền rủa ác độc kia dường như còn vọng ở bên tai, lần lượt trùng kích vào dây thần kinh yếu ớt của cô.
Cô cảm thấy có chút lạnh, nói: “Vì cái gì để tôi xem những thứ này.”
Lãnh Tư Thần đem thân mình tựa lưng vào ghế ngồi, nói: “Không hài lòng sao?”
“Vừa lòng cái gì? Vừa lòng sự dối trá của anh, sự lãnh huyết vô tình của anh?”
Lãnh Tư Thần giữ chặt cổ tay Hạ Úc Huân, kéo cô ngã xuống trên đùi mình, đáp: “Anh vốn dĩ là dối trá, vốn dĩ là lãnh huyết vô tình, em đã sớm biết không phải sao?”
Anh có thể chịu đựng bất cứ ai nói mình như vậy, lại không thể chịu đựng cô nói mình như vậy.
“Thực xin lỗi.” Hạ Úc Huân lúc này đây không có phản kháng, ngược lại hơi dựa vào lòng anh, nói: “Cám ơn anh vì con mà báo thù.”
Tưởng tượng đến mình bất cứ khi nào đều có thể rời khỏi anh, cô liền không đành lòng cùng anh ẫm ĩ như vậy.
“Tiểu Huân……” Cô hơi chút nhẹ nhàng cùng chủ động liền làm anh vui sướng không thôi.
“Tiểu Huân, đừng náo loạn với anh nữa được không? Anh thề, về sau mặc kệ vì lý do gì, anh cũng không bao giờ buông tay em ra!” Lãnh Tư Thần gắt gao cầm tay cô tràn đầy vết thương, nói: “Tiểu Huân, ngày mai chúng ta đi Cục Dân Chính đăng ký kết hôn được không?”
Hạ Úc Huân cả kinh, nói: “Không được.”
Sắc mặt Lãnh Tư Thần bỗng chốc lạnh xuống, nói: “Cô gái đáng chết, em rốt cuộc muốn như thế nào? Anh nói cho em biết, không cần em có đáp ứng hay không, anh nhất định cưới em! Em không đồng ý, anh vẫn luôn chờ đến khi em đồng ý mới thôi!”