Ngôn ngữ cực đoan của cô kích thích anh.
Lãnh Tư Thần gắt gao ôm chặt cô, thân thể khẽ run, nói: “Anh không cần mạng em, anh muốn em gả cho anh, cả đời ở bên cạnh anh! Em muốn con có phải hay không? Anh hiện tại liền có thể cho em, anh cho em còn không được sao?”
“Lãnh Tư Thần anh bớt vô sỉ!”
“Anh vô sỉ? Chẳng lẽ em thật sự muốn cùng đàn ông khác sinh con sao?” Lãnh Tư Thần trên trán gân xanh nổi lên.
Giờ phút này, trong đầu anh đột nhiên trào ra một ý niệm điên cuồng.
Nếu cô muốn có con như vậy, để ý đến con như vậy, nếu cô lại mang thai lần nữa, có phải sẽ ở lại bên cạnh anh hay không?
-
Lãnh Tư Thần gần đây thoạt nhìn rất bận, nhưng luôn luôn đều sẽ lại đây thăm nom chiếc lồng tơ vàng nhốt cô bên trong một chút.
Thời gian ở chung giữa hai người càng ngày càng ít, lời nói cũng càng ngày càng ít.
Không biết từ khi nào, anh đã trở thành người xa lạ quen thuộc nhất của cô.
Hạ Úc Huân gần đây trở nên rất tiêu cực, nơi nào đều không muốn đi, cả ngày ngồi trên sô pha ngẩn ra, từ ban ngày đến đêm tối.
Có lẽ là thật sự mệt mỏi.
Chuyển biến không thể nghi ngờ của cô làm toàn bộ người bảo vệ cô nhẹ nhàng thở ra.
“Chị dâu sao đột nhiên đổi tính? Ngoan hệt như tiểu bạch thỏ? Cũng không chạy loạn, thậm chí ngay cả cửa lớn cũng không ra khỏi nửa bước, đưa cơm qua liền ăn, hỏi chị ấy cũng trả lời, cũng không trừng người khác……”
“Ngoan thì ngoan, nhưng mà có chút……”
“Có chút gì?”
“Có chút ngoan quá mức, ngược lại khiến người ta hơi sợ!” Lương Khiêm hút điếu thuốc.
“Phi ca?” Lương Khiêm đột nhiên nhìn thấy người đàn ông cách đó không xa xuống xe, lập tức dụi tàn thuốc.
Bọn họ là làm súng ống đạn dược, kiêng kị nhất hút thuốc, nếu không cẩn thận liền sẽ tự phát nổ.
Nếu không phải bởi vì gần đây quá phiền, anh cũng sẽ không phạm vào bệnh cũ.
Mấy người vệ sĩ khác cũng đều cung kính mà qua hành lễ chào hỏi.
Lương Khiêm đi lên, hỏi: “Phi ca, ngày hôm qua anh không phải còn ở Philippines sao?”
Phi ca trong miệng Lương Khiêm chính là ông chủ trước của Dạ Lang —— Uất Trì Phi.
“Cô gái kia ở bên trong?” Uất Trì Phi đi thẳng vào vấn đề hỏi.
“Đúng! Anh tìm cô ấy?” Lương Khiêm khó hiểu hỏi. Uất Trì Phi chưa bao giờ tham gia đời sống riêng tư của Lãnh Tư Thần.
“Uhm.” Uất Trì Phi đơn giản đáp một tiếng liền đi vào bên trong.
Lương Khiêm có chút khó xử ngăn hắn lại, nói: “Phi ca! Cho dù là anh, không được lão đại cho phép, cô gái này, anh cũng không thể gặp. Anh hẳn là biết tầm qaun tọng của cô ấy với lão đại!”
Uất Trì Phi giữ ót Lương Khiêm, trêu đùa: “Tôi cũng sẽ không ăn cô ấy! Gặp qua chị dâu tương lai của ta mà còn phải xin chỉ thị cho phép?”
Lương Khiêm bất đắc dĩ mà nhìn Uất Trì Phi lập tức đi tới, anh hiện tại thật là hai mặt khó xử.
Bất quá, gặp qua một chút hẳn là không sao!
Uất Trì Phi lại không phải người khác, lão đại không cho người khác thấy là sợ chị dâu bị bắt cóc, Uất Trì Phi hoàn toàn không có khả năng kia, tất nhiên không cần phòng bị.
Lương Khiêm nghĩ như vậy, trong lòng an ổn chút.
Uất Trì Phi đi vào phòng khách, cũng không có như dự kiến nhìn thấy một cô gái tùy hứng quá đáng.
Cô an tĩnh mà ngồi trên sô pha, trong lòng ôm một con chó nhỏ, tầm mắt dừng ngoài cửa sổ, đắm chìm trong thế giới nội tâm của bản thân, cả người lộ ra một loại xa cách tách biệt thế nhân.
Cô như vậy, ngược lại làm tất cả những lời muốn nói trước khi đến có chút nói không nên lời.
Tiếng bước chân xa lạ cùng với pudding cảnh giác kêu to kinh động đến cô.
Hạ Úc Huân có chút chập chạp mà di động tầm mắt, rơi vào người đàn ông đang đứng cách cô năm bước.
Người nam nhân này có nước da màu lúa mạch, khuôn mặt rõ ràng tựa như đao khắc, một đôi mắt sắc bén nguy hiểm như chim ưng.