Bà Xã Ngọt Ngào: Hàng Tỉ Ấm Áp Kết Hôn Ngày Thứ 7

Chương 230: Làm chuyện tốt cuối cùng

Ngày hôm sau, Hạ Úc Huân sáng sớm liền đến biệt thự của Nam Cung Lâm.
Kỳ thật, cho dù lần này Nam Cung Lâm không nhờ cô giúp đỡ, cô cũng chuẩn bị qua đây cùng cha con Nam Cung nói lời cảm tạ.
Vốn chỉ là bèo nước gặp nhau, nhưng bọn họ lần này lại tận tâm tận lực mà giúp cô như vậy.


“Tiên sinh, hạ tiểu thư tới!” Người hầu nhà Nam Cung đem Hạ Úc Huân đưa vào thư phòng.
Nam Cung Lâm đang không chút hình tượng mà hai chân bắt chéo đặt trên mặt bàn, vừa nghe Hạ Úc Huân tới lập tức thu lại, quy quy củ củ mà ngồi xong, hô, “Úc huân, cô đã đến rồi, ngồi! Ngồi đi!”


“Mặc đâu? Không phải hôm nay phải đi trường học báo danh sao?”
“Không vội không vội! Úc huân, sức khỏe cô thế nào?” Nam Cung Lâm quan tâm hỏi.
“Cám ơn Nam Cung tiên sinh quan tâm, tất cả đều ổn rồi!” Hạ Úc Huân vỗ vỗ ngực mình.


Nam Cung Lâm trên dưới đánh giá cô vài lần, cau mày nói, “Úc huân, tâm tình cô không tồi?”
Hạ Úc Huân chớp chớp mắt, “Có sao?”
“Đương nhiên, trên mặt cô rõ ràng viết năm chữ cái to‘Tâm tình tôi rất tốt ’.” Nam Cung Lâm chế nhạo nói.


Hạ Úc Huân sờ sờ mặt mình, đầy mồ hôi nói, “Thực sự rõ ràng như vậy?”
“Nếu tôi không đoán sai, là Lãnh Tư Thần tiểu tử kia hẳn là đã thông suốt đi?” Nam Cung Lâm ý vị thâm trường hỏi.
Nhìn vẻ mặt hạnh phúc của tiểu nha đầu, chuẩn không chạy.


Hạ Úc Huân nghe vậy ngượng ngùng mà gãi gãi đầu.
“Rốt cuộc lại nhìn thấy cô vui vẻ tươi cười, thật hoài niệm a! Lãnh Tư Thần cuối cùng làm chuyện tốt!” Nam Cung Lâm chống cằm nhìn cô than nhẹ.
“Ách……”


Mấy ngày nay rốt cuộc là chuyện như thế nào? Âu Minh Hiên, Lãnh Tư Thần, thậm chí Nam Cung Lâm, liền không có một người bình thường, người này so với người kia còn kích động hơn, đặc biệt là Lãnh Tư Thần.


Cô đến bây giờ còn cảm thấy không chân thật, thật hoài nghi Lãnh Tư Thần có phải bị xuyên qua rồi không……
Nếu không chính là khả năng thứ hai, quen biết nhiều năm như vậy mới phát hiện anh là cực phẩm khó chịu. Bất minh tắc dĩ nhất minh kinh nhân (*).
(*): Không gáy thì thôi, gáy một tiếng ai nấy đều kinh sợ.


“Úc huân, kỳ thật hôm nay tìm cô, còn có một việc muốn cùng cô thương lượng.” Nam Cung Lâm trầm ngâm nói.
“Chuyện gì?” Hạ Úc Huân có chút hồ nghi hỏi. Cô vẫn là lần đầu tiên thấy Nam Cung Lâm lộ ra vẻ do dự cùng thấp thỏm như vậy.


Nam Cung Lâm ấp ủ đã lâu, rốt cuộc mới mở miệng nói, “Úc huân, tôi thực thích cô, cho nên, tôi muốn nhận cô làm con gái nuôi, không biết cô có nguyện ý hay không?”
“Con gái nuôi……” Hạ Úc Huân ngẩn ra.


OMG! Nhân vật truyền kỳ oai phong một cõi trong tưởng tượng của cô cư nhiên muốn nhận cô làm con gái nuôi?
Nam Cung Lâm thấy cô kinh ngạc đến ngây người khẽ cười một tiếng, nói: “Cô không cần lập tức cho tôi đáp án, sũy nghĩ thật kỳ rồi hãy quyết định. Được, tôi trước mang cô đi tìm tiểu mặc!”


Hạ Úc Huân đi theo Nam Cung Lâm mới vừa đi đến cửa phòng ngủ Nam Cung mặc.
Mới vừa đi đến gần một cái chén liền từ bên trong bay ra, nghênh diện hướng tới Nam Cung Lâm đập lại, đám người hầu cả kinh hít ngược khí lạnh.


Hạ Úc Huân nhanh tay nhanh mắt mà đem túi xách ném qua ngăn cái chén lại, tiếng thủy tinh vỡ vụn chói tai vang lên, ngay sau đó, một vật thể bay không xác định liên tiếp mà bay ra tới.
“Úc huân, cô không sao chứ?” Nam Cung Lâm vội vàng đem Hạ Úc Huân bảo vệ ở phía sau.


“Tôi nói rồi, chuyện của tôi, không cần ông quản! Tôi không đi học cũng không có bất cứ quan hệ gì với ông! Ông mặc kệ tôi mười bảy năm chẳng quan tâm, hiện tại đột nhiên tâm tình tốt nhớ tới còn có đứa con trai, tôi liền nhất định phải nhận sự bố thí của ông sao? Ông cho rằng ông là ai?”


Trong phòng, Nam Cung Mặc một quyền đập lên cửa kính, tay đều là máu tươi.