Bạch Thiên Ngưng vội vàng qua nghênh đón, nói: “Tư Thần, vừa rồi còn nói anh đâu! Sao lại lâu như vậy!”
“Trên đường kẹt xe.” Mặt Lãnh Tư Thần không cảm xúc trả lời.
“Như vậy sao! Hả? Tư Thần, chân anh làm sao vậy?” Bạch Thiên Ngưng thấy tư thế đi của Lãnh Tư Thần tựa hồ có gì đó không ổn, lập tức lo lắng hỏi.
Giây tiếp theo, một đường ánh mắt giết người thẳng tắp bắn về phía Hạ Úc Huân.
Hạ Úc Huân chấn kinh như tiểu bạch thỏ theo bản năng hướng Lãnh Tư Triệt bên cạnh rụt rụt, dùng cánh tay anh ngăn trở đôi mắt nhỏ như phi đao của Lãnh Tư Thần.
Lãnh Tư Thần hừ một tiếng, vật nhỏ này! Hiện tại biết sợ!
“Không có việc gì, nhiều người đụng phải một chút.”
Lãnh Tư Thần ngồi xuống bên cạnh Bạch Thiên Ngưng, ngồi bên kia Bạch Thiên Ngưng theo thứ tự là Lãnh Tư Triệt, Hạ Úc Huân.
Trên sô pha bên kia là Murphy cùng Hàn Khải Vũ.
Mọi người lần lượt chào hỏi một phen lúc sau liền bắt đầu ca hát uống rượu nói chuyện phiếm.
Chơi trong chốc lát, Murphy đột nhiên hướng hứng thú đến trang phục của Hạ Úc Huân, thò lại gần nhìn kỹ xem sau đó kinh ngạc nói: “Cư nhiên không phải hàng nhái!”
“Cái gì?” Không hiểu Murphy là có ý tứ gì, Hạ Úc Huân có chút thấp thỏm hỏi.
Cô nhạy cảm cảm giác được người phụ nữ này đối với chính mình có loại địch ý khó hiểu!
“Trang phục vận động này là thiết kế của Adrian – bậc thầy thiết kế của Milan, tên là “Ánh mặt trời hồng nhạt”, năm nay cả nước chỉ phát hành chưa đến mười bộ, tôi nhờ rất nhiều người hỗ trợ cũng chưa thể mua được.” Murphy nói xong vẻ mặt khó lường mà nhìn về phía Lãnh Tư Triệt.
Người cô nhờ mua kia chính là Lãnh Tư Triệt, bất quá, đáng tiếc đến cuối cùng vẫn là không mua được, như vậy bộ trang phục hiện tại Hạ Úc Huân mặc trên người là ai đưa?
Nếu là bản thân cô, e là mua không nổi rồi?
Nghe nói cô chức nghiệp là bảo tiêu, một bộ quần áo này đều phải tốn mất mấy năm tiền lương của cô.
Thật là phẩm vị kỳ quái, cặp kính đen kia đúng là xấu chết người, mà bộ quần áo mặc trên người lại là bản giới hạn toàn cầu.
Hạ Úc Huân nghe vậy cả kinh trợn tròn mắt, nói” “Adrian? Bậc thầy thiết kế trang phục kia tính cách quái đản? Không thể nào! Ông ấy thiết kế trang phục siêu đắt tiền!”
Murphy nhướn mày, nói: “Cô cư nhiên không biết?”
Hạ Úc Huân ngây ngốc.
Quần áo này là Âu Minh Hiên giúp cô chuẩn bị, tên kia có phải điên rồi hay không? Cư nhiên cho cô mặc một bộ quần áo đắt tiền như vậy……
“Cô thật sự xác định đây không phải hàng nhái sao?” Hạ Úc Huân chưa từ bỏ ý định hỏi.
Murphy ngồi qua, cho cô xem tên nhãn hiệu nơi cổ áo, cực kỳ chuyên nghiệp mà giới thiệu nói: “Cô nhìn đây, đây là một chỉ bạc rất nhỏ, mặt trên in dòng chữ “PinkSunshine’, tựa như chỉ bạc trên tiền giấy của chúng ta vậy, cái này tất cả đều là thủ công làm thành.”
Lãnh Tư Thần vừa nhìn dáng vẻ kinh ngạc quá độ của Hạ Úc Huân, đem ly Whiskey uống một hơi cạn sạch, trong lòng sông cuộn biển gầm.
Lấy tư sắc của Hạ Úc Huân, người đàn ông kia vì cái gì muốn hao tốn tâm tư nhiều như vậy trên người cô chứ?
Nha đầu này lơ mơ như vậy, sợ là bị người ta bán, còn có thể giúp người khác kiếm tiền.
Đáng chết! Cô nguyện ý chà đạp bản thân là chuyện của cô, vì cái gì anh phải xem vào sống chết của cô!
Chỉ là, tưởng tượng đến cô luôn miệng nói thích mình, xoay người liền cùng khác không minh bạch, trong lòng liền có một cổ tức giận khiến anh sắp bốc cháy.
Bạch Thiên Ngưng bản tính chiếm hữu ôm lấy cánh tay Lãnh Tư Thần, cười như không cười hỏi: “Tiểu Hạ, bạn trai tặng sao?”
Lãnh Tư Thần cùng Lãnh Tư Triệt đều dừng một chút, không hẹn mà cùng nhìn về phía Hạ Úc Huân.
Giờ phút này Hạ Úc Huân quả thực hận không thể đem Âu Minh Hiên kéo ra hành hung một trận, thật là bị anh hại chết!
Còn không biết Lãnh Tư Thần bọn họ sẽ nghĩ về mình như thế nào, bên người giàu có? Hay là tiểu tam?
Thảm nhất chính là, cô căn bản không có biện pháp nói ra được một đáp án hợp lý.
Nói học trưởng tặng?
Bạn bè bình thường có thể tặng nhau đồ vật quý vậy sao?