Bà Xã Ngọt Ngào: Hàng Tỉ Ấm Áp Kết Hôn Ngày Thứ 7

Chương 127: Mộng du lại tái phát

“Bỏ dấm quá nhiều!” Âu Minh Hiên bắt bẻ nói.
Hạ Úc Huân lập tức nếm một khối, nói: “Hình như là có chút chua, nhưng mà, học trưởng, tôi cho rằng anh tương đối thích ghen, nên Mặc mới bỏ nhiều một chút.”


Nam Cung Mặc cùng Hạ Úc Huân đều là một bộ thuần khiết vô tội thiên chân thành khẩn mà nhìn anh, Âu Minh Hiên ngửa đầu nhìn trần nhà, thật sâu mà thở dài, hai tên gia hỏa này, một người đã đủ để anh chịu đựng, người kia còn không bị giận làm cho tức chết, anh cũng không biết còn có mạng nhìn thấy mặt trời của ngày mai hay không.


Trong nhà vẫn còn phòng cho khách, sau cơm chiều, Hạ Úc Huân đem phòng bên cạnh Nam Cung Mặc dọn dẹp, lại đem thêm một chiếc chăn cho Âu Minh Hiên.
Nam Cung Mặc đối với việc thêm người trong nhà rất bất mãn, nhưng bất đắc dĩ bị người ta nắm nhược điểm, bao nhiêu bất mãn cũng chỉ có thể áp xuống.
-


Sáng hôm sau, lúc Hạ Úc Huân tỉnh lại phát hiện một vẫn đề thực nghiêm trọng, cực kỳ nghiêm trọng.
Giây tiếp theo, cô xoạt một tiếng đứng dậy, xốc chăn lên, nói:“Xong rồi xong rồi! Mình quên nhắc nhở học trưởng khóa cửa phòng!”


Chờ cô kinh hoảng thất thố mà mở cửa phòng Âu Minh Hiên ra, quả nhiên liền thấy được một màn vạn phần kiều diễm.
Hình ảnh quá đẹp khiến cô không dám nhìn a……
Trên chiếc giường không lớn, Nam Cung Mặc hệt như đứa trẻ đang dính sát vào lồng ngực Âu Minh Hiên, ngủ vô cùng ngon lành.


Hạ Úc Huân đau đầu không thôi mà nhìn một màn trước mắt, sao cứu được a? Cô cũng không cách nào dời được Nam Cung Mặc a!


Lén lút đi đến trước giường, vốn dĩ muốn gọi Nam Cung Mặc để cậu rời đi trước khi Âu Minh Hiên tỉnh lại phát hiện ra, nhưng, cô vừa muốn lên tiếng, Âu Minh Hiên lại đột nhiên giật giật, sau đó chậm rãi mở to mắt.


Nhìn thấy Hạ úc Huân lén lút ngồi xổm trước giường, hoảng sợ mà che miệng, Âu Minh Hiên tà khí nhếch khóe miệng, thanh âm lười biếng mà gợi cảm, “Sáng sớm liền chạy tới rình xem tôi, làm chuyện xấu gì a?”


Hạ Úc Huân vẫn duy trì che miệng với tư thế hoảng sợ, nhưng đưa ra một ngón tay chỉ chỉ trong lòng Âu Minh Hiên.
Vì thế, Âu Minh Hiên cúi đầu liền nhìn thấy Nam Cung Mặc đnag nằm trong lòng mình.
Hạ Úc Huân tuyệt vọng nhắm mắt lại.


Nhưng, đợi một lúc lâu sau lại không thấy thanh âm Âu Minh Hiên nổi giận cùng đá người, không khỏi thật cẩn thận mà mở to mắt xem xét phản ứng của Âu Minh Hiên.
Âu Minh Hiên chỉ thật cẩn thận mà đi xuống giường, một lần nữa đắp chăn lại.
Hạ Úc Huân ngơ ngác mà đi theo Âu Minh Hiên ra ngoài.


Âu Minh Hiên ngồi trên sô pha,hắt xì một cái.
Hạ Úc Huân lập tức ân cần mà đem thảm lông qua cho anh.
“Học trưởng, anh không tức giận à?”
Âu Minh Hiên vừa kiềm chế ho khan vừa nói, “Tiểu tử kia, cũng không sợ bị tôi lây bệnh! Khụ khụ……”


“Học trưởng, anh có phải hay không đã sớm biết Mặc bị mộng du a?”
“Biết. Trước đây nó cũng từng bỏ nhà đi, đây không phải lần đầu tiên.”


“Vậy trước đây cậu ta trốn ở nhà anh sao? Khó trách! Tôi liền khó hiểu anh lại không tức giận mà lại còn bình tĩnh như vậy! Thì ra sớm đã có trải qua rồi. Còn nhớ lần đầu Mặc như vậy, tôi sợ tới mức tiếng thét chói tai thiếu chút nữa xốc nóc nhà, sau đó một chân đá cậu ta đá xuống!”


Thân thể Âu Minh Hiên đột nhiên cứng lại, một phen cầm hai vai Hạ Úc Huân, “Tiểu tử kia đối với cô làm cái gì?”
“Ách, học trưởng, anh nghĩ đi đâu vậy, cậu ta vẫn chỉ là một đứa trẻ!” Hạ Úc Huân bất mãn nói.
“Không được, tôi sẽ sắp xếp cậu ta đi khách sạn ở.”


Hạ Úc Huân có chút không đành lòng, nói:“Không cần như vậy? Cậu ta cũng rất đáng thương.”
Âu Minh Hiên liếc mắt nhìn một cái, nói: “Cậu ta không đi, cô liền đi khách sạn ở cho tôi!”
Nói xong còn bồi thêm một câu, “Tôi bồi cô cùng nhau ở.”