Bà Xã, Ngoan Ngoãn Để Anh Sủng Em

Chương 4: Lãnh Đại Gia

Lát sau, người giúp việc dẫn hai người tới một phòng nghỉ, Lãnh Diễm nhìn trong phòng đã chuẩn bị sẵn một bộ lễ phục của nam và một bộ lễ phục của nữ thì khẽ cau mày, giọng điệu vô cùng khó chịu: “Đây là những thứ gì, sao lại khó coi như vậy?”

Khóe miệng người giúp việc co giật một hồi, trong mắt lại mơ hồ che giấu sự khinh thường, hai người nghĩ mình là đại gia chắc, quần áo của nhà họ Chu bên ngoài không có mấy người có được. Hai bộ lễ phục này đều là do bà nội của Chu đại thiếu gia ở Pháp gửi về, trong nước căn bản là không có nơi nào bán. Hiện tại lão gia coi trọng hai người, tốt bụng cho hai người mượn lễ phục để mặc, hai người đã không biết điều lại còn ở chỗ này ra vẻ hiểu biết.

Nghiêm Hi nhìn thấy vẻ khinh thường trong mắt người giúp việc, cô không thể không nói nhà họ Chu đúng là mắt chó không có bản lĩnh nhìn người cũng có thể lây nhiễm, không chỉ có bốn chủ nhân của nhà họ Chu mà ngay cả người làm cũng đều như vậy.

À! Không đúng! Qua hôm nay, nhà họ Chu phải đổi thành có năm chủ nhân rồi!.

Khóe miệng Nghiêm Hi nhếch lên cười nhạt, không phải người một nhà thì không vào cùng một cửa, câu nói này đối với nhà họ Chu mà nói thì e là không cần nghi ngờ gì rồi.

Ánh mắt cô đang nhìn lễ phục lơ đãng nâng lên, vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt tràn đầy ý cười của Lãnh Diễm đang nhìn mình. Nghiêm Hi sững sờ, đưa tay lên xoa xoa mặt mình, không có dính gì mà?

“Sao anh lại nhìn em như vậy?” Nghiêm Hi rất nghi ngờ, Lãnh Diễm chưa bao giờ dùng ánh mắt này nhìn người khác.

Lãnh Diễm cũng không để ý trong phòng còn có người giúp việc, tiến lên đưa tay đặt trên bả vai Nghiêm Hi, vui vẻ cười ngọt ngào: “Bà xã à, em biết anh thích nhìn em khi nào nhất không?”

Nghiêm Hi không nói gì, chỉ dùng ánh mắt hỏi khi nào?

Lãnh Diễm cười, sau đó nghiêm mặt nói: “Là khi em nhìn người ta lộn xộn, lúc đó khóe miệng lộ ra nụ cười xem kịch vui, quá kinh diễm!”

Nghiêm Hi lại sững sờ, nhớ tới mình mới vừa rồi cũng cười như vậy liền mím môi không nói gì nữa, tặng cho Lãnh Diễm một cái nhìn xem thường rồi quay lại nhìn hai bộ lễ phục kia. Tay cô không ngừng lật tới lật lui bộ lễ phục dành cho nữ, trên mặt lộ ra vẻ không có hứng thú lắm đối với bộ lễ phục này.

Lãnh Diễm giữ lại bàn tay đang không ngừng lật tới lật lui nói: “Em thật sự muốn mặc nó sao?” Trong ánh mắt của anh tràn đầy sự coi thường đối với bộ lễ phục này, giống như nếu Nghiêm Hi mặc vào sẽ làm dơ bẩn mắt của anh vậy.

Nghiêm Hi bật cười, nghiêm giọng nói: “Anh nghi ngờ khiếu thẩm mỹ của em sao?”

Lãnh Diễm sững sờ một chút, ngay sau đó yên tâm cười. Thật tốt, còn có, dáng vẻ này của cô rất giống như Nghiêm Hi của bốn năm trước, tràn đầy tự tin.


Người giúp việc nghe hai người nói chuyện thì trợn mắt nhìn chằm chằm hai người, trong lòng âm thầm nguyền rủa “hai kẻ nhà quê không biết thưởng thức cái đẹp”.

“Cốc…cốc…cốc…” Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.

Hai người cùng nhìn về phía cửa, một người mặc âu phục màu đen đi vào, vẻ mặt kính cẩn bước đến trước mặt Lãnh Diễm khẽ khom lưng nói: “Lão gia muốn mời Lãnh thiếu gia tới phòng khách uống trà!”

Mắt Nghiêm Hi sáng lên, vừa rồi khi nghe Chu lão gia gọi Lãnh Diễm là “Lãnh thiếu gia” cô đã biết, đối với nhà họ Chu mà nói, có thể tra ra thân phận của Lãnh Diễm nhanh như vậy cũng có thể nói là có vài phần thực lực.

Trong mắt Lãnh Diễm thoáng qua một tia hờn giận. Hừ! Cô gái này lại dám hoài nghi thực lực của anh. Nếu không phải anh muốn nhà họ Chu tra ra được thân phận của anh thì nhà họ Chu dù có bản lĩnh thông thiên thế nào cũng đừng nghĩ sẽ tra ra được một cọng lông của anh!

Lãnh Diễm lườm người mặc âu phục màu đen một cái rồi xoay người không thèm để ý tới anh ta nữa.

Lãnh đại gia xoay người ngồi trên ghế sa-lon trong phòng nghỉ, hai chân bắt tréo, miệng huýt sáo không thèm để ý đến ai. Nghiêm Hi âm thầm liếc mắt xem thường, cái người này, bệnh đại thiếu gia lại tái phát rồi. Cô cũng không thèm quan tâm đến anh nữa, không biết làm gì lại liếc nhìn bộ lễ phục trên tay. Không thể không nói, nhà họ Chu chọn Lý Lệ làm con dâu đúng là nằm ngoài dự đoán của cô. Lý Lệ cũng chỉ là một sinh viên mới tốt nghiệp đại học, cũng xuất thân từ một gia đình bình thường mà thôi, vậy thì tại sao???

“Mày nhíu chặt lại như vậy để làm gì?” Bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp của Lãnh Diễm, Nghiêm Hi giật mình, cũng không biết anh đã đứng cạnh cô từ khi nào nữa.

Chóp mũi cảm nhận được một mùi nước hoa nhàn nhạt, mũi nhỏ của Nghiêm Hi nhẹ nhàng khẽ ngửi, trong đầu hiện lên một hình ảnh khiến cô không tự chủ được khóe miệng lại cong lên.

Nhìn thấy Nghiêm Hi cười, tâm tình của Lãnh Diễm cũng trở nên vô cùng tốt, bàn tay không an phận lại ôm eo Nghiêm Hi. Anh cũng không thèm để ý đến những ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, giọng điệu dụ dỗ nói: “Bảo bối, ngoan ngoãn ở đây chờ anh, một chút anh sẽ quay lại.”

Nghiêm Hi nghe vậy nhíu mày, hơi nghiêng đầu liếc mắt nhìn người đàn ông mặc âu phục màu đen rồi quay đầu lại nhìn Lãnh Diễm đang cười vui vẻ, mới có bốn năm mà bản tính đại thiếu gia của anh đã thay đổi rồi sao?

Trong mắt tất cả đều là chế nhạo, cô nhíu mày nhìn anh: “Đại thiếu gia, bốn năm không gặp, đúng là phải nhìn anh bằng con mắt khác rồi!” Lãnh Diễm của bốn năm trước làm sao có thể để cho người khác sai khiến mình được chứ.

Lãnh Diễm chỉ cười, vẻ mặt vô hại nói: “Ai nha, trải qua hai mươi tám năm sai khiến người khác, thỉnh thoảng thay đổi một chút cũng là một thú vui!”

Quả nhiên! Đã biết mà! Lãnh đại thiếu gia đâu có tốt bụng như thế!


“Đi đi!”

Lãnh Diễm cười to, giống như anh hiểu thái độ này của cô là có ý gì. Anh xoay người đi được hai bước lại không yên tâm quay đầu lại dặn dò: “Ngoan ngoãn chờ anh trở lại, không cho phép em chạy đi lung tung!” Anh phải rất vất vả mới tìm được em đó!

Nghiêm Hi tặng cho anh thêm một cái nhìn xem thường, giọng nói hơi bất đắc dĩ: “Được rồi, em sẽ không đi đâu hết!”

Lúc này Lãnh Diễm mới yên tâm rời đi, chờ Lãnh Diễm bước ra khỏi cửa, Nghiêm Hi xoay người nói với người giúp việc: “Cô ra ngoài trước đi, tôi có thể tự mình đi tới đó!”

Người giúp việc dùng vẻ mặt “sao cô không nói sớm” nhìn cô, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Cửa phòng đóng lại phát ra một tiếng “Rầm!”, Nghiêm Hi im lặng nhìn chằm chằm vào cửa phòng , người làm nhà họ Chu ai cũng khỏe như vậy sao?

Thu dọn xong đồ đạc của mình, Nghiêm Hi ôm bó hoa màu hồng xanh mà Lãnh Diễm vừa mới nhét cho cô lặng lẽ rời khỏi phòng nghỉ. Xem ra tất cả người làm đều đang bận rộn trong tiệc cưới trước mặt, bình thường nơi này đều có rất nhiều người chạy qua chạy lại, mà hôm nay cũng trở thành nơi yên tĩnh nhất trang viên này rồi.

Cũng giống như cô, cô đơn, hiu quạnh.

Khóe miệng hiện lên một tia tự giễu, Nghiêm Hi, sao mày lại không có tiền đồ như vậy, chẳng phải chỉ là thất tình thôi ư, cũng không phải là trời sập mà.

Nghiêm Hi thuận lợi thoát ra ngoài từ một cửa bên hông trang viên mà ít người biết tới, cô lẳng lặng quay người nhìn lại trang viên, trong đầu đều là những hình ảnh ấm áp giữa cô và Chu Khải, lông mi khẽ run lên, bàn tay nhỏ nhắn gắt gao ôm chặt lấy ngực, tại sao trái tim vẫn còn đau như vậy?

Nhạc chuông điện thoại trong túi vang lên, Nghiêm Hi vội vàng lau nước mắt, lấy điện thoại ra liếc nhìn màn hình, trong mắt chợt lóe sáng, không chút do dự ấn nút nhận cuộc gọi.

Một giọng nữ vang lên trong điện thoại: “Nghiêm Hi, bây giờ cô đang ở nhà, không phải cháu nói muốn đến xem mấy con chó con hay sao, khi nào thì cháu có thể tới đây được?”

Lúc này Nghiêm Hi mới nhớ tới cách đây không lâu cô có hẹn với Lưu phu nhân: “Dạ! Cháu sẽ đến ngay, làm phiền Lưu phu nhân rồi!”

Lưu phu nhân cười ha ha: “Không có gì, hôm nay bọn chúng đầy tháng, là thời điểm đáng yêu nhất đó!” Trong lời nói có thể nghe ra Lưu phu nhân rất thích mấy con chó con này!.

Nghiêm Hi chạy một mạch, chưa tới năm phút đồng hồ cô đã đứng trước cửa nhà họ Lưu rồi.

Lưu phu nhân dẫn Nghiêm Hi tới phòng chó, cửa vừa mở ra cô liền nhìn thấy năm con chó con đang nằm trên bụng chó mẹ tranh nhau bú, mắt thì híp lại, nhìn chúng thật đáng yêu, dáng vẻ đó khiến Nghiêm Hi lập tức nhớ tới bốn năm trước khi lần đầu tiên cô nhìn thấy Bảo Bảo.

Di truyền thật là một chuyện thần kỳ, tổng cộng năm con chó con, mỗi một con đều giống y hệt Bảo Bảo lúc đó.

Khóe mắt Nghiêm Hi lập tức đỏ lên, Bảo Bảo, đây chính là các con của em, bọn chúng thật đáng yêu!

Bảo Bảo! Em có nhìn thấy không?