Bà Xã, Ngoan Ngoãn Để Anh Sủng Em

Chương 17: Đại Tiểu Thư Tập Đoàn Thánh Đức

Lý Lệ nhìn thấy uất ức trong mắt Chu Khải, trong lòng lại cảm thấy hả hê, Chu Khải, em cũng không tin, anh lại không nghe lời cha mẹ anh, anh muốn ly hôn với em, sau đó cao chạy xa bay với Nghiêm Hi. Có thể được sao, vậy công sức em bỏ ra, chẳng phải sẽ uổng phí hay sao?

Nghe những gì mẹ mình nói, trong lòng Chu Kỳ cũng cảm thấy hài lòng, lại còn đổ thêm dầu vào lửa, đem chuyện Nghiêm Hi ở công ty gây khó dễ cho cô kể lại một lần.

Dĩ nhiên, trình độ đổ thêm dầu vào lửa của cô, không cần nghĩ cũng biết.

Quả nhiên, mẹ Chu vừa nghe Nghiêm Hi phách lối như thế nào liền tức giận, đập tay bàn trà, lớn tiếng nói: “Nghiêm Hi, cô ta dám? Cô ta là cái gì mà dám khiêu chiến với nhà họ Chu? Cô ta không muốn sống nữa đúng không?”

Chu Kỳ uất ức ngồi bên cạnh mẹ mình, đôi mắt hơi đỏ, giống như Nghiêm Hi ức hiếp cô rất nhiều: “Mẹ, trong ngày cưới của anh hai, không phải có xuất hiện một người tự xưng là chồng của Nghiêm Hi hay sao, có lẽ, chính là vì có người đàn ông kia chống lưng, cho nên cô ta mới từ một cô gái yếu đuối mà trở nên ngang ngược như vậy, dù sao, có người chống lưng thì cũng mạnh miệng hơn thôi!”

Lý Lệ nhìn mẹ con nhà họ Chu, tự nhiên trái tim cảm thấy vui mừng, hôm nay cô ta náo loạn như vậy, những ngày tốt đẹp của Nghiêm Hi, chỉ sợ sẽ sớm chấm dứt thôi. Cô ta mặc kệ người đàn ông họ Lãnh kia lợi hại như thế nào, dù sao thì người ra mặt sẽ là mẹ con nhà họ Chu, không phải cô. Đấu không lại người đàn ông kia cũng là nhà họ Chu vô dụng, một cô gái cũng không đối phó được, thật sự xứng là đệ nhất thành phố G sao?

Nhưng, nếu anh ta đấu không lại nhà họ Chu, nhưng vậy cô cũng vẫn có thể làm con dâu ngoan hiền của nhà họ Chu, khiến cho trưởng bối của nhà họ Chu càng thêm yêu thích cô hơn.

Lý Lệ hài lòng, thiếu chút nữa không kiềm chế được mà bộc lộ sự vui mừng của mình, nhưng mà, lại nghe được giọng nói đầy uy nghiêm của ông Chu: “Tất cả câm miệng.”

Lúc này, Lý Lệ mới vội kiềm chế mình, thật là may, kịp thời khống chế được.

Ông Chu vừa lên tiếng, trong phòng khách đang hỗn loạn liền im phăng phăng, ông ta nhìn một lượt xung quanh phòng khách, nhìn vợ con mình, trong mắt đều là không vui.

“Chu Khải, mặc kệ con có yêu hay không, người cũng đã cưới vào cửa thì không còn cách nào có thể vứt bỏ, còn nữa, con cũng đừng nghĩ sẽ gặp lại Nghiêm Hi.”

Chu Khải không cam tâm kêu lên một tiếng: “Cha…………”


Ông Chu cũng không thèm để ý đến anh, quay đầu nhìn vợ mình nói: “Bà cũng đừng tùy tiện mà ra tay, bên cạnh cô ta có Lãnh Diễm, thân phận của anh ta rất thần bí, thuộc hạ của tôi, Cửu Ngưu Nhị Hổ, dồn hết sức mà cũng chỉ tra ra được có bao nhiêu đó. Chỉ biết anh ta đến từ thành phố A, có quan hệ với tập đoàn R&D, chỉ biết anh ta họ Lãnh, người như vậy rất đáng sợ, nếu không rõ lai lịch của anh ta, không cho phép mấy người tùy tiện ra tay.”

Bà Chu cũng chẳng bận tâm, khinh thường cười nhạo: “Hừ, có thể là nhân vật lớn như thế nào chứ, con bé kia không phải cũng rất giỏi hay sao, chính là một đứa không có gì đáng giá, cô ta có thể quen biết được nhân vật lớn nào chứ?”

Chu lão gia không vui trừng mắt nhìn vợ, giọng nói càng thêm nghiêm nghị: “Những gì tôi nói, chỉ cần nhớ là được.”

Chu phu nhân xem thường quay đầu không để ý đến ông ta, miệng Chu Kỳ cũng cong lên, hiển nhiên không tin Nghiêm Hi có thể quen được nhân vật lớn như thế nào. Đôi mắt phiếm hồng của Lý Lệ bình tĩnh nhìn Chu Khải trầm mặc không nói, nhìn thấy khổ sở lóe lên trong mắt Chu Khải, đáy lòng cô ta lại càng không cam lòng.

Cô ta là đại tiểu thư của tập đoàn Thánh Đức, là hòn ngọc quý của nhà họ Lý. Nếu không phải vì cha cô ta, Lý Thánh Đức, có thân phận đặc biệt, cô ta đã sớm công bố thân phận của mình với thiên hạ, chứ không phải giả làm con nhà bình dân trước mặt các bạn học của cô.

Cũng bởi vì cô ta giả làm một cô gái bình dân, cho nên đã bị bao nhiêu người bạn học coi thường. Đến khi quen biết Nghiêm Hi ở đại học, cũng là một người cùng cảnh ngộ với cô ta, không có tiền bạc, nhưng tại sao, tất cả bạn học lại rất yêu quý Nghiêm Hi, tại sao???

Hiện tại, ngay cả chồng của cô cũng nhớ mãi không quên cô ta, Nghiêm Hi, tại sao cô không làm gì mã vẫn có thể được tình cảm của mọi người?

Nhớ tới người cha vẫn còn đang ở trong tù, Lý Lệ lại cười nhạt, nhìn bà Chu nói: “Đúng rồi mẹ, mấy ngày trước con đi gặp cha con, nghe được một tin tức tốt, vụ án của cha đã có manh mối rồi, luật sư tìm được chứng cớ mới, đủ để chứng minh ba con trong sạch, cha con có thể được ra ngoài rồi.” Cô ta vừa nói vừa xúc động đến mức muốn rơi lệ.

Bà Chu nghe vậy cũng rất vui vẻ: “Thật? Vậy thì quá tốt, Lý Lệ à, cha con bị oan ngồi tù hai mươi năm, cuối cùng cũng được thả ra rồi!”

Lý Lệ cười nói: “Dạ, đáng tiếc, ba con đã lãng phí gần hai mươi năm.”

Đợi cha tôi được ra ngoài, Nghiêm Hi, cô chờ mà xem!




Sáng sớm ngày thứ hai, Nghiêm Hi vừa ôm Yêu Yêu vừa ăn cơm, Chu Châu ngồi bên không ngừng chép miệng: “Aiz, Trời ơi, cậu như thế này mà nói là nuôi có sao, cái này rõ ràng là nuôi con trai nha!”

Lời nói của Chu Châu không khoa trương một chút nào, có ai từng nhìn thấy chó còn thân với người hơn cả con trai chưa. Có ai từng thấy ánh mắt ai đó nhìn chú chó còn sáng hơn nhìn thấy trai đẹp chưa, cái cô gái này rõ ràng là nuôi con trai mà!

Nghiêm Hi cũng chỉ giương mắt lên nhìn cô một cái, lại cúi đầu nhìn Yêu Yêu, nó đang lè lưỡi liếm miệng, sau đó lắc lắc cái mông mập mạp muốn nhảy khỏi bàn ăn, Nghiêm Hi vươn tay ôm lấy nó, nhẹ nhàng thả nó xuống sàn nhà.

Chu Châu bất mãn vì mị lực của cô lại không bằng chú cún kia, không ngừng kêu la: “Mình nói bao nhiêu lần rồi, không được cho Yêu Yêu ngồi trên bàn ăm cơm, cái này lâu dần sẽ thành thói quen, ngày nào cũng nhìn thấy nó trên bàn ăn là nuốt không trôi rồi!” Thật sự, Nghiêm Hi cưng chiều chú cún này đến quá mức rồi, ai lại để nó nằm trên bàn ăn cơm chứ, thiệt là….

Nghiêm Hi tích cực ăn điểm tâm, không thèm để ý đến Chu Châu.

Đột nhiên, Chu Châu hét lên “A” một tiếng. “Lý Lệ lại là thiên kim đại tiểu thư? Làm sao có thể như thế được chứ?”

Nghiêm Hi cúi đầu ăn cơm, trong mắt tối sầm lại, ngẩng đầu lên như đang suy nghĩ điều gì.

Chu Châu không thể tin được nhìn chằm chằm vào tờ báo trên tay, nhìn Nghiêm Hi trầm mặc không nói, định gấp tờ báo lại, chưa kịp làm gì Nghiêm Hi đã vươn tay cầm lấy xem.

Trên mặt báo, Lý Lệ cười dìu dàng ôm chặt cánh tay Chu Khải, bên dưới là dòng chữ khổng lồ: “Danh tính thật sự của con dâu nhà họ Chu, thiên kim tiểu thư của tập đoàn Thánh Đức.”

Nghiêm Hi nhìn hai chữ “Tháng Đức”, bỗng nhiên con ngươi co rút lại, tiếp tục nhìn xuống dưới, trên báo viết rất cặn kẽ. Lý Lệ chính là một thiên kim tiểu thư, tuy nhiên, cô ta nguyện ý giấu đi thân phận thật sự của bình, làm một người bình thường trong đám bạn học của cô, muốn dựa vào chính năng lực của mình mà phát triển.

Chu Châu ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm vẻ mặt của Nghiêm Hi, miệng cô không ngừng lẩm bẩm: “Hừ! Thật sự không nghĩ tới Lý Lệ lại là đại tiểu thư của Tập đoàn Thánh Đức, thật đúng là loại người dối trá mà, cái gì mà muốn dựa vào chính năng lực của bản thân mà phát triển, rõ ràng là nói hươu nói vượn, nếu như cô ta tốt như vậy, vậy còn viết bài báo này làm gì?”

Chợt, trong đầu Nghiêm Hi lóe lên những hình ảnh mơ hồ.

Khi cô còn bé, mẹ cô có dẫn về một cô bé, lúc đó cô đang nhảy dây trong sân, mẹ cô liền gọi cô tới.

“Hi Hi, cô bé này lớn tuổi hơn con, từ nay về sau gọi người này là chị, được không?”

Trái tim Nghiêm Hi cười lạnh, chị? Chính là cô ta sao!