Bà Xã, Ngoan Ngoãn Để Anh Sủng Em

Chương 123

Lý Thánh Đức trực tiếp bị mang đi, hiện tại chứng cớ xác thực nên tiết kiệm được thời gian điều tra. Lý Thánh Đức ở bên trong không hề xa lạ, hắn vừa mới từ nơi này ra chưa được một năm, không ngờ lại đi vào. Những bạn hữu ở trong tù gặp được hắn cũng trêu ghẹo nói giỡn: “Ai u, làm sao vậy, anh mới đi ra ngoài mà, không bỏ được chúng tôi nên đi vào xem một chút ư?”

Người bên cạnh nghe được cũng hò hét cười, có người nói: “Lão Lý a, ông thật vất vả lắm mới ra ngoài được lại đi phạm tội ư? Ông nói một chút đi, ông đã ngồi ở trong này 17 năm, cũng hơn nửa đời người, ông không cần đi ra ngoài nữa hay sao, hay là ông không thích ứng được xã hội này? Tôi nghe được từ mấy người anh em mới vào nói, xã hội hiện tại không giống với 17 năm trước, nhân tâm khó dò, ông cứ ngu như vậy mà làm ư, vậy khẳng định sẽ thua thiệt đó.”

Tên còn lại liền bĩu môi khinh thường nhìn Lý Thánh Đức, giọng điệu không tốt: “Các ngươi thật sự cho rằng người này phạm vào tội nhỏ mà bị vào đây ư, sau này còn có thể ra ngoài? Nghĩ lại tại sao hắn ngồi ngây người ở đây 17 năm mới được người cứu ra? Còn cần phải suy nghĩ sao? Đoán chừng lần này chó cũng không đổi được đi ăn cứt, bệnh cũ lại tái phát thôi.”

Lý Thánh Đức coi như không nghe thấy nằm ở trên giường mình ngủ. Những người kia cười một lúc lâu mới ngừng, ánh mắt nhìn Lý Thánh Đức đều mang theo vẻ cười nhạo. Người đàn ông này, vốn phán án hai mươi năm tù, ngồi ở trong đây 17 năm, còn ba năm mới được thả ra. Ở trong này 17 năm mới được người cứu ra, lại còn cho một chức quan cao, khi bọn họ nghe được thiếu chút nữa bị tức chết. Tại sao Lý Thánh Đức này lại có vận sỗ tốt như vậy, hắn đi ra ngoài còn được người ta nói bị oan uổng 17 năm nha. Hiện tại thì tốt rồi, mới đi ra ngoài được một năm lại phạm tội, xem đến lúc này còn có thể có ai có thể đem hắn ra ngoài nữa đây. Dù có ra được thì cũng trở thành một lão già họm hẹm rồi, vĩnh viễn chỉ ngồi ở dưới đáy tầng xã hội này mà thôi.

Nghiêm Hi thấy tin tức kia chỉ lẳng lặng nhìn, giống như là nhìn một chuyện xưa của một người xa lạ. Nhưng ngày hôm sau Nghiêm Hi vẫn phải đi vào trong trại giam thăm Lý Thánh Đức.

Gần đây Lý Thánh Đức cảm thấy rất kỳ quái, tại sao lần này lại trực tiếp ném hắn vào đây, giống như tòa án đã xử từ sớm vậy. Nhưng ngày hôm qua quản lý mới tới bắt hắn cơ mà? Thật ra thì bên viện kiểm soát vẫn còn chưa bắt đầu điều tra, nhưng hắn vẫn bị đưa vào đây. Lý Thánh Đức nghĩ, hắn bị người tính toán.

Khi Nghiêm Hi vào thăm Lý Thánh Đức, cười cười, sau đó dĩ nhiên là bảo lãnh Lý Thánh Đức ra. Vốn chuyện này không thể bảo lãnh, nhưng quản lý cấp cao vừa nghe là Nghiêm Hi, thôi, người ta nguyện ý bảo lãnh vậy thì cho bảo lãnh vậy.

Sau khi Lý Thánh Đức đi ra bên ngoài đã có một đám ký giả chờ, khi nhìn thấy Lý Thánh Đức liền xông tới. Thật vất vả hai người mới gian nanthoát khỏi đám ký giả vào trong xe, Nghiêm Hi lái xe chạy đi, từ trong kính chiếu hậu nhìn ra, phía sau còn có mấy chiếc xe bám theo.

Nghiêm Hi cười cười, Lý Thánh Đức nhìn Nghiêm Hi trước mặt, chợt cảm thấy hắn và con gái mình là oan gia, đặc biệt sinh ra để đối nghịch với hắn.

“Chuyện của ta đều là do con ở phía sau giở trò quỷ!” Mặc dù Lý Thánh Đức hỏi, nhưng hắn vô cùng chắc chắn. Nhìn Nghiêm Hi không nháy mắt, mặc dù không thấy được nét mặt của Nghiêm Hi, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô.

Nghiêm Hi lộ nhàn nhạt cười: “Tôi muốn làm cũng phải do ngài cho cơ hội đúng không? Ngài làm nhiều chuyện như vậy, tham nhiều tiền như vậy, là tôi khiến ngài tham?”

Lý Thánh Đức ngồi ở sau nghe những lời này trực tiếp tức giận phát run toàn thân: “Con…Cái đồ khốn khiếp, nói thế nào ta cũng là cha con.” Lý Thánh Đức nói xong cũng không chế được nhào tới bóp cổ Nghiêm Hi.

Nghiêm Hi nhất thời chưa chuẩn bị, bởi vì cổ bị người ta bóp nên không chuyên tâm lái xe, xe bắt đầu chạy hình chữ S trên đường.

Mấy ký giả đi theo sau có chút buồn bực, chuyện gì vậy: “Lái nhanh một chút, chạy tới xem có chuyện gì xảy ra. Nói không chừng có chuyện!”


Nghiêm Hi bị bóp vô cùng khó chịu, nhưng lo lắng tiếp tục như vậy thật sự sẽ xảy ra chuyện, liền trực tiếp đạp thắng xe.Xe lập tức dừng lại, hai người theo quán tính va vào phía trước, nhưng Lý Duệ Thần vẫn nhất nhất bóp cổ Nghiêm Hi: “Ta bóp chết ngươi súc sinh, làm sao ngươi có thể làm như vậy với cha mình.”

Khi ký giả đằng sau đuổi tới liền nhìn thấy một màn kia, đầu tiên mọi người kinh ngạc, không phải là cha con hay sao? Tại sao lại muốn bóp chết con gái mình?

Nhưng kế tiếp điên cuồng chụp ảnh, vài người muốn cứu người, lúc này mới có mấy ký giả nam đi lên kéo hai người ra, có ký giả trực tiếp gọi điện về tổng bộ, cái tin tức này trực tiếp phải thông báo về.

Khi Lãnh Diễm đến bệnh viện mặt đã tối sầm, trực tiếp đi vào phòng bệnh của Nghiêm Hi. Nghiêm Hi đang nghỉ ngơi, nhìn thấy mặt lạnh của anh, cũng biết người này tức giận thật, kéo tay anh lặng lẽ nói một câu: “Không có việc gì, không phải em không có chuyện gì sao?”

Lãnh Diễm cẩn thận đắp kín chăn cho cô, khi đắp chăn liền thấy dấu vết trên cổ Nghiêm Hi, mặt càng tối. Sau khi đi ra ngoài nhìn Lý Thánh Đức bị đám ký giả vây quanh. Lãnh Diễm không nói hai lời xông lên vung mạnh quả đấm, ngay trước mặt ký giả đập xuống: “Con mẹ nó ông cũng ngoan(độc ác) thật, ở trong đó là con gái ruột của ông đó. Năm đó ông tự tay ném Nghiêm Hi vào trong rừng cây kia có nghĩ cô ấy sẽ mất mạng không? Hiện tại không dễ dàng sống sót, ông lại muốn bóp chết cô ấy, ông xúng làm cha ư?” Ký giả vừa nghe chuyện này, chuyện này…. Đây cũng quá con mẹ nó không phải là người rồi, quả thật không hề nghĩ tới. Các ký giả vừa nghe vừa chụp ảnh, tin tức trực tiếp được truyền ra ngoài, chuyện này huyên náo khắp thành đều biết.

Lý Thánh Đức kia còn là con người sao? Hắn có thể làm ra chuyện đem vứt bỏ con gái năm tuổi của mình, còn có tính người hay sao? Mọi người nhớ tới trước đây Nghiêm Hi không lễ phép với Lý Thánh Đức, lúc này mới biết được nguyên nhân. Người như thế còn nhận thức làm gì, phải bỏ tù vĩnh viễn không ra được mới phải.

Bởi vì chuyện này, nhà họ Nghiêm nhà họ Lãnh đều xuất hiện ở bệnh viện. Lần này không giống với lần trước, lần trước là Lãnh Diễm cố ý gạt, nhưng lần này ký giả đều đã biết, cho nên nhanh chóng truyền ra. Dù anh muốn ngăn cũng không ngăn được. Chớ nói đến là hắn cũng không muốn ngăn, chuyện này cho náo đi, càng huyên náo càng tốt.

Chờ sau khi hai nhà đến, ký giả đã bị ngăn ở bên ngoài. Hiện tại Nghiêm Đình vừa nhìn thấy Lý Thánh Đức liền muốn quát hắn. Có thể không được hay sao, hại chết con gái ông, bây giờ lại còn muốn hại cháu gái ông nữa.

“Ngươi nên ngồi trong ngục tối đó, ngươi không nên ra ngoài. Ban đầu nếu ta không nghe Hi Hi nói, ngươi đã không ra ngoài như bây giờ. Ngươi… Ngươi cái gì cũng không biết, khi đó Nghiêm Hi nhỏ như vậy cũng đã biết ẩn danh để ta đưa ngươi ra ngoài, nhưng ngươi ra ngoài lại hại Hi Hi? Ngươi là cái đồ lang tâm cẩu phế!”

Lý Duệ Thần vốn dĩ đang thấp đầu lập tức ngẩng lên, mắt tràn đầy lửa giận nhìn Nghiêm Đình, âm thanh khàn khàn nói: “Tôi là do ông đưa ra?”

Nghiêm Đình vừa nhìn thấy ánh mắt này liền biết người này lại hiểu lầm rồi, vô cùng đau đớn, lắc đầu hận không thể giết chết được Lý Thánh Đức: “Lý Thánh Đức a Lý Thánh Đức, ta biết ngay ánh mắt bạch nhãn lang nhìn kẻ địch của ngươi mà. Đúng là ban đầu không nên giúp ngươi, ngươi nghĩ bản thân mình đi, lại nhìn người cứu mình với ánh mắt như vậy!”

Ngược lại Lý Thánh Đức càng ngày càng có bộ dạng oán hận, hai mắt đỏ ngầu, nhìn Lãnh Diễm âm trầm nói: “Chắc anh cũng biết? Ha ha, các người đã sớm tính toán xong hết, khi tôi sắp thụ án xong thì đưa tôi ra, sau đó tính toán đưa tôi vào lần nữa, cả đời ngây ngốc ở bên trong đó đúng không? Được, thật tốt, ngoan độc! Thật không hổ là con gái của Nghiêm Tử Hoa, không khác chút nào!”

Hiện tại Lý Thánh Đức nghĩ như vậy, rốt cuộc cũng hiểu rõ chuyện này không đúng ở chỗ nào, nhưng đã chậm, hắn đúng là ngu mà.


Lãnh Diễm lạnh lùng nhìn Lý Thánh Đức, không lên tiếng, chỉ nhìn mà thôi. Thật ra anh cũng hiểu rõ chủ ý của Nghiêm Hi, tính tình của cô anh hiểu. Cô muốn chỉnh người nhưng không muốn chỉnh cho họ không còn đường sống. Nhưng anh cảm thấy còn chưa đủ. Tại sao Lý Thánh Đức còn sống chứ, nên chỉnh cho đến chết.Người này hại Hi Hi không phải chỉ một lần, tại sao hại con gái mà hắn còn có thể bình an mà sống được?

Lãnh Dật Lăng cũng kích động, Lý Thánh Đức một câu mắng hai người phụ nữ, trong đó có ca Nghiêm Tử Hoa. Nghiêm Tử Hoa ở trong lòng Lãnh Dật Lăng tốt đẹp như một nữ thần, lại bị Lý Thánh Đức nói thành chủng loại phụ nữ kia, Lãnh Dật Lăng liên tục đấm vào Lý Thánh Đức nói: “Nếu ngươi đã cưới Tử Hoa thì nên bảo vệ cô ấy, hiện tại chẳng nhưng không bảo vệ được ngươi còn nói cô ấy như vậy, Tử Hoa thật là không đáng giá.”

Cứ như vậy, hai người nhà họ Lãnh thay phiên nhau tới đấm Lý Thánh Đức, chỉ trong chốc lát mặt mũi Lý Thánh Đức sưng vù, nhưng những người bên cạnh trông thấy cũng không ai tới can ngăn, cũng cảm thấy Lý Thánh Đức này đáng đánh đòn. Nhìn hai người đánh hắn tất cả mọi nười đều cảm thấy hả giận.

Lúc này Nghiêm Hi từ bên trong đi ra, có chút yếu ớt nhìn bên ngoài. Có lẽ đồng phục bệnh nhân quá lớn, mặc ở trên người cô càng lộ ra vẻ bệnh yếu. Lãnh Diễm không nhịn được tiến tới đỡ vai cô, Nghiêm Hi nhìn Lãnh Diễm cười cười, sau đó quay đầu nhì Lý Thánh Đức bị đánh, nhàn nhạt mở miệng: “Được rồi, dừng tay thôi.”

Lãnh Dật Lăng cũng đã đánh đã, trực tiếp dừng tay.Sau khi dừng tay mới phát giác chính mình vì đánh người mà đau tay, thử hoạt động gân cốt một chút, sau đó nghiêng đầu đứng ở phía sau, cũng không nhìn Lý Thánh Đức một cái.

Nghiêm Hi nhìn Lý Thánh Đức: “Có phải hay không cảm thấy tôi đặc biệt hư? Có phải hay không cảm thấy tôi chính là cố ý hại ông? Tâm cơ nặng như vậy, thậm chí ngay cả cha ruột của mình cũng thính toán?”

Lý Thánh Đức cười lạnh, giương mắt nhìn Nghiêm Hi, sau đó nói: “Cô cảm thấy như thế nào? Chính cô nghĩ gì cô hiểu.” Lý Thánh Đức giương mày nhìn Nghiêm Hi, sau đó cười cười, cười rất lạnh.

Nghiêm Hi cũng cười nhìn Lý Thánh Đức: “Chẳng lẽ ông làm một người cha tốt? Vậy tôi đã gặp không biết bao nhiêu người tốt đây? Năm đó khi tôi năm tuổi ông vứt bỏ tôi ở trong rừng cây, ông cảm thấy mình là một người cha tốt hay sao? Đúng vậy, ông là một người cha tốt, nhưng mà là đối với Lý Lệ. Ông căn bản không phải là cha của tôi? Cha của tôi làm sao có thể coi tôi là kẻ thù còn coi loại người như Lý Lệ là ruột thịt? Thật là buồn cười. Không chỉ có thế, có phải ông cảm thấy mình rất vô tội? Ông vô tội hay là mẹ tôi chết oan mới vô tội? Năm đó ông vì đứa bé kia đánh chửi mẹ con tôi, mẹ con tôi sai ở chỗ nào? Thế mà ông còn ra tay ngoan độc như vậy.”

Khi Nghiêm Hi nhắc tới chuyện này có chút kích động. Lý Thánh Đức khi nghe thấy Nghiêm Hi nhắc đến Nghiêm Tử Hoa cùng kích động, người nhà họ Nghiêm ở phía sau nghe được lại càng thêm kích động. Chẳng lẽ đứa nhỏ này từ lúc đó đã biết mẹ mình chết như thế nào? Hay là… khi đó chính mắt đứa nhỏ này nhìn thấy?

Mọi người nghĩ đến hiện tại Nghiêm Hi làm như vậy với Lý Thánh Đức cùng với ánh mắt hận ý kia, khiến một đứa bé hận cha ruột của mình như vậy, chuyện này cũng không hề nhỏ.

Nghiêm Đình đau lòng, có chút run rẩy nói: “Hi Hi, chuyện năm đó, cháu tận mắt thấy ư?”

Lý Thánh Đức nghe được câu hỏi của Nghiêm Đình, thân thể lập tức cứng lại, không biết có phải hay không nhớ ra được chuyện gì đó, ánh mắt có chút thất kinh.

Nghiêm Hi nhìn Lý Thánh Đức, lạnh lùng cười một cái, sau đó giương mắt lên lướt qua Lãnh Dật Lăng, khóe miệng cười càng thêm lạnh, hơi tự giễu nói: “Đúng vậy, chuyện ngày đó cháu làm sao có thể không thấy được? Cháu tận mắt thấy cha của cháu cầm dây lưng quất lên người mẹ cháu, vết thương trên người mẹ càng ngày càng nhiều. Khi đó cháu rất sợ, sợ có một ngày cha có tới đánh cháu hay không? Sợ có một ngày mẹ có thể hay không cứ như vậy không tỉnh lại? Rốt cuộc có một ngày, rốt cuộc mẹ không cần bị đánh nữa, ông nói sao?”

Nghiêm Hi hỏi ngược lại Lý Thánh Đức, ánh mắt mơ hồ: “Ông có biết khi tôi thấy ông đánh chửi mẹ tôi hận ông nhiều như thế nào không? Ông có biết khi ông tin lời Lý Lệ đưa tôi tới bệnh viện tâm thần tôi hận ông như thế nào không? Ông có biết khi tôi bị ông tự tay ném vào rừng cây tôi hận như thế nào không?”

“Tôi hận ông, ông nói làm sao tôi có thể cho ông cứ nhẹ nhàng mà ngây ngô ở trong tù hai mươi năm rồi được ra ngoài? Nếu như đổi lại là ông… ông có thể sao?”

Nghiêm Hi nói rất nhỏ nhẹ, giống như muỗi bay qua. Mọi người không nghĩ tới, biết Nghiêm Hi trả thù Lý Thánh Đức, nhưng không ngờ chính miệng Nghiêm Hi lại nói ra chuyện này, hận sao? Ai có thể không hận đây?

Nghiêm tử hoa đã từng là tiểu công chúa của nhà họ Nghiêm, một công chúa được cả nhà nâng niu trong lòng bàn tay lại bị tên cầm thú này đánh chửi? Vừa nghe được lời tố cáo của Nghiêm Hi, Nghiêm Đình cảm thấy tim mình ngừng đập: “Tử Hoa của ta, Tử Hoa của ta, con đã trải qua những ngày tháng như thế nào….” Nói xong liền ngã quỵ, bảo bối của ông….