Bà Xã, Ngoan Ngoãn Để Anh Sủng Em

Chương 118

Lý Thánh Đức trực tiếp mở miệng bày tỏ mình không đồng ý, đứng tại chỗ vỗ bàn chỉ vào mặt Tống Quốc Bằng: “Anh là người thế nào, anh có quyền gì nói buông tha liền buông tha? Ban đầu đã ký hiệp ước, giấy trắng mực đen vô cùng rõ ràng, tiền kia đừng nghĩ cầm về dù chỉ một phần, hiện tại anh lại nói công ty Thánh Đức không hợp tác nữa? Anh vẫn luôn nói vì muốn tốt cho công ty hay là muốn công ty giống như Chu thị trực tiếp phá sản? Anh có tâm tư gì?”

Lời này của Lý Thánh Đức khiến mọi người nhớ lại chuyện của Chu thị mấy ngày trước, công ty đó vẫn luôn tốt, không phải là bởi vì việc tiền đầu tư vào không lấy được ra mới xảy ra cơ sự đó hay sao? Mọi người bắt đầu phản đối đề nghị của Tống Quốc Bằng.

Nhưng sắc mặt Tống Quốc Bằng vẫn thủy chung như cũ, cũng không thấy trên mặt ông gấp gáo cái gì, chỉ là chậm rãi quét mọi người một vòng, sau đó nói: “Hiệp ước kia không biết mọi người có xem qua không, trong đó đều là chữ ký tên tuổi của Lý Lệ, điều này có thể nói rõ?”

Vốn Lý Lệ thấy mọi người chất vấn Tống Quốc Bằng như vậy, trong lòng cô ta còn nhìn Tống Quốc Bằng chê cười. Nhưng nghe được câu nói kia của Tống Quốc Bằng liền sửng sốt một chút, trong nháy mắt nhớ tới lời Tống Quốc Bằng vừa nói, sắc mặt lập tức thay đổi. Cô ta đã hiểu rõ Tống Quốc Bằng có chủ ý gì.

Tống Quốc Bằng không có cho bất kỳ người nào có thời gian phản ứng, trực tiếp nhìn cha con Lý Lệ và Lý Thánh Đức, ánh mắt lạnh lùng: “Người đại diện cho công ty này là Tống Quốc Bằng tôi, đổng sự trưởng là Lý Thánh Đức tiên sinh, như vậy Lý Lệ ký hợp đồng coi như là của công ty chúng ta? Cho nên tôi nói phần hiệp ước này căn bản không có tác dụng gì. Tôi đã hỏi luật sư rồi, phần hiệp nghị này không có bất kỳ giá trị gì cả. Nói cách khác, đây chỉ là giấy vụn mà thôi, không có tác dụng gì cả.” Tống Quốc Bằng nói xong trực tiếp đem tài liệu trong cặp ra xé tan.

Mọi người xôn xao, là như vậy? Hiện tại mới liếc nhìn Lý Lệ, đúng vậy, lúc ấy để cho cô ta toàn quyền quản lý, đúng là do hội đồng quản trị thông qua, nhưng đó là miệng nói mà thôi, bởi vì chuyện gấp nên cũng không tìm luật sư tới … chứng kiến. Bây giờ nhìn lại, cô ta không có bất kỳ chức vị nào ở trong công ty, không có bất kỳ cổ quyền nào, không có gì để chứng minh thân phận gì đó của cô ta. Hiệp ước do cô ta ký cũng không có giá trị gì cả!

Trong nháy mắt Lý Lệ luống cuống, ánh mắt cầu cứu nhìn Lý Thánh Đức. Lý Thánh Đức là đổng sự trưởng của công ty, chuyện này sợ rằng chí có Lý Thánh Đức ra sân mới có thể giải quyết thôi.

Lý Thánh Đức đứng lên nói: “Anh nói Lý Lệ không có tư cách làm địa diện cho công ty ký hợp đồng? Vậy thì tốt, hiện tại tôi ký hiệp ước với Triệu tổng, chắc là tôi có cái quyền này chứ?” Lý Thánh Đức dùng đôi mắt sắc bén nhìn Tống Quốc Bằng. Hiện tại hắn chán ghét Tống Quốc Bằng rồi, lúc còn trẻ thì vây quanh Nghiêm Tử Hoa, khi đó hắn nhìn đã không vừa mắt, ai biết bây giờ lại còn tìm tới phiền toái.

Tống Quốc Bằng cũng cười nhìn Lý Thánh Đức, cười có chút quái lạ, sau đó nói: “Lý tiên sinh, tôi hôm nay thông báo cho ông tới thật ra thì có một chuyện muốn báo cho ông, hi vọng sau khi ông nghe được không nên quá kích động.”

Lý Thánh Đức và Lý Lệ vừa nghe, cau mày lại. Lý Lệ nghĩ tới hôm nay Tống Quốc Bằng như thế này tuyệt đối không phải là trùng hợp, không chừng đều là tính toán trong một thời gian dài rồi. Hiện tại cô ta đã bị lừa, rồi lại muốn nổ súng nhằm vào Lý Thánh Đức?”

Nhưng lại nghĩ lại, Lý Thánh Đức là chủ tịch của công ty, là chuyện mà mười bảy năm trước đã định. Tống Quốc Bằng hắn còn định giở trò gì? Lần này dự án hợp tác cô ta đã đi vào quá sâu, tiền cũng đầu tư rất nhiều, không thể nói rút ra là rút ra ngay được. Mặc kệ như thế nào, hạng mục này phải thành công, mà rất dễ nhận thấy Tống Quốc Bằng chính là chướng ngại vật của dự án rồi!

Lý Lệ ác độc nhìn Tống Quốc Bằng, mà Tống Quốc Bằng cũng không nhìn cô ta một cái. Lý Lệ là bốn năm trước hắn tìm được, tự nhiên biết Lý Lệ như thế nào. Thân phận của cô ta hắn đã sớm biết, cho nên đối với đôi mắt âm lãnh kia không hề thấy kỳ quái.

Ngược lại hắn vẫn nhìn Lý Thánh Đức, trì hoãn một lúc rồi nói: “Lý tiên sinh?”

Lý Thánh Đức nghĩ đến mình có nhược điểm gì bị Tống Quốc Bằng nắm được? Nhưng nghĩ một vòng, không có, hắn an tâm, trực tiếp nhìn Tống Quốc Bằng nói: “Có việc gì cứ nói thẳng, đừng ở chỗ này mập mập mờ mờ.”

Tống Quốc Bằng cười cười, tầm mắt vẫn nhìn Lý Thánh Đức, sau đó nói: “Thật ra thì công ty này vào mười bảy năm trước đã đổi chủ nhân, không phải là công ty của ông nữa rồi!”

Một câu nói này trực tiếp là một quả bom dội xuống, mặt đất bằng phẳng dậy sóng, mọi người ngây dại, nhìn chằm chằm Lý Thánh Đức, lại nhìn Tống Quốc Bằng vẫn mỉm cười, cũng không biết chuyện gì xảy ra nhưng vẫn ăn ý lựa chọn im lặng. Cứ như vậy nhìn chờ biện pháp giải quyết.

Lý Thánh Đức kinh ngạc, nửa ngày mới phản ứng được cười cười nhìn Tống Quốc Bằng nói: “Tôi nói nha Tống Quốc Bằng, anh điên rồi hay sao, chuyện này anh cho rằng anh nói người khác sẽ tin?” Lý Thánh Đức cảm thấy người này nói chuyện thật ngu, hắn ta vừa nói cái gì? Nói Lý Thánh Đức hắn không phải là chủ nhân của công ty Thánh Đức?

Thật khôi hài!

Chỉ cười cười, Lý Thánh Đức nhing Tống Quốc Bằng đối diện vẫn thủy chung giữ nụ cười trên mặt kia, cũng không cười nổi nữa. Hắn như thế nào lại quên mất, công ty này năm đó là do Nghiêm Tử Hoa sáng lập, dù cho Lý Thánh Đức hắn danh hiệu đổng sự trưởng trên danh nghĩa, cũng không thể nói rõ đổng sự trưởng hắn không thể bị công ty đuổi việc. Dù sao công ty này không phải của hắn, hắn cũng chưa từng quan tâm tới cái công ty này.

Lý Thánh Đức có chút không dám tin, Nghiêm Hi ngồi một bên liền đứng lên, mang trên môi là nụ cười nhàn nhạt, trực tiếp rút ra một đống tài liệu cũ kỹ trong túi xách, tuyên bố trước mặt mọi người: “Đây là di chúc trước khi mất mẹ tôi để lại, vẫn luôn ở bên chỗ luật sư, hiện tại tôi mới lấy về, đợi lát nữa luật sư sẽ tới tuyên bố với mọi người chuyện này.”

Mọi người ngây dại, có người đã kịp phản ứng, Nghiêm Hi mới chân chính là người nắm giữ công ty đứng sau lưng Tống Quốc Bằng. Mọi người liền nhớ lại, Tống Quốc Bằng là phó tổng cũng bởi vì khi còn trẻ đi theo Nghiêm Tử Hoa sáng lập lên công ty này, cho nên mọi người liền cảm thấy, hắn danh chính ngôn thuận tới quản lý công ty. Nhưng bây giờ nhìn lại hoàn toàn không phải, chỗ dựa sau lưng người ta chính là chân chính đại tiểu thư.

Đồng thời, những người này kịp phản ứng lại, đây là tranh đấu giữa các gia tộc? Hai bên nhân mã ngươi tới ta đi, người nào ló đầu ra lập tức bị đối phương đánh cho không kịp trở tay rồi.

Thật ra thì đây chính là chuyện nhà người ta, chẳng qua vừa vặn lôi ra trong hội nghị trường kỳ của công ty mà thôi. Đối với chuyện này, tất cả mọi người đều ăn ý lựa chọn đứng xem, hai bên đều không thẻ giúp ai được, ở giữa có thái độ trung gian vậy. Cuối cùng, chuyện này đối với bọn họ, làm như vậy là cách lựa chọn tốt nhất.


Cuối cùng luật sư tới, chứng minh di chúc trên tay Nghiêm Hi là thật, cũng đồng thời chứng minh hiệp ước mà Tống Quốc Bằng vừa xé không có giá trị gì cả. Triệu tổng nghĩ đến số tiền mình đầu tư vào, tiền đã đầu tư vào, hiện tại mới nói chuyện này, vậy tiền của hắn thì làm như thế nào đây?

Nghiêm Hi nhướng mày nhìn Triệu tổng nói: “Thật xin lỗi Triệu tổng, người cầm tiền của ngài là Lý Lệ không phải là người của công ty, trước khi tới tôi đã hỏi kế toán rồi, tiền của ngài đều là tự tay Lý Lệ tiếp quản, cũng không có trong tài khoản của công ty. Cho nên nếu ngài muốn tiền thì hãy bàn với Lý Lệ. Chuyện này đơn thuần là hành động cá nhân của Lý Lệ, không hề liên quan đến công ty chúng tôi. Nếu ngài không tin có thể tới ngân hàng điều tra.”

Lý Lệ ngây người, số tiền kia? Số tiền kia hơn một nửa đã đầu tư vào hạng mục kia, hiện tại hạng mục đã bỏ, tiền đã đầu tư làm sao có thể lấy về?

“Ha ha ha.” Lý Lệ bắt đầu điên cuồng cười trong phòng họp, cười rất điên khùng, giống như bị bệnh thần kinh vậy. Cười đủ rồi liền nhìn Nghiêm Hi: “Nghiêm Hi, quả nhiên cô thật ngoan độc, tôi không ngờ cô lại chờ tôi ở đây từ lâu, cô và Tống Quốc Bằng khi nào bắt tay với nhau? Tống Quốc Bằng chủ động liên lạc với tôi, bốn năm trước đã liên lạc. Nhưng cô thật giỏi, cô mới xuất hiện mấy ngày lại có thể kéo Tống Quốc Bằng về bên cạnh cô, chắc không phải cô dùng biện pháp bí mật không thể cho ai biết đấy chứ, ha ha ha. Tôi nghe nói trước kia Tống Quốc Bằng yêu mẹ cô, vậy bây giờ? Thế nhưng ông ta lại chạy tới bên cạnh cô, cô nói chuyện này……Ha ha……”

Trong miệng Lý Lệ không ngừng nói ra những lời khó nghe, những đổng sự kia nghe thấy sắc mặt đều nhìn vô cùng khó coi. Thế nhưng đương sự Nghiêm Hi lại không hề đổi sắc, trực tiếp phân phó: “Gọi an ninh.”

Cuối cùng Lý Lệ bị an ninh đuổi đi, ai có thể tưởng tượng, buổi sáng Lý Lệ bước vào công ty tất cả mọi người đều khom lưng chào một tiếng ‘Lý tiểu thư”, cô ta như một công chúa cao ngạo đến nhìn một cái cũng không thèm nhìn… Hiện tại thì tốt rồi, vừa đúng lúc tan việc, mọi người đều nhìn thấy Lý Lệ bị an minh kéo ném ra ngoài cửa lớn công ty, Lý Thánh Đức và Triệu tổng ở phía sau sắc mặt tái xanh nhìn cũng không nhìn Lý Lệ một cái. Lý Lệ như người điên, luôn mồm mắng, mắng Nghiêm Hi, mắng Tống Quốc Bằng, những người nhân viên đi ngang qua ngươi nghe được một câu ta nghe đến một câu, sau lại xúm lại nói với nhau, chuyện này liền loạn thất bát nháo lên.

Lý Lệ đi, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm. Bởi vì lúc trước ba công ty cùng đầu tư, Lý Lệ vì để cho Lý Thánh Đức giữ lại thực lực nên không thông báo cho kế toán chi tiền, ngược lại tiền đầu tư ban đầu cho hạng mục kia đều dùng của Triệu tổng và của nhà họ Chu. Hiện tại Lý Lệ bị Nghiêm Hi lộng tẩu, cũng coi như không có tổn thất gì lớn, chỉ khiến cho mọi người buồn bực trong lòng mà thôi. Tổ tinh anh mà lúc trước Lý Lệ lập ra, người của nhà họ Chu đã chạy trước rồi, hiện tại Lý Lệ và Thánh Đức xảy ra chuyện, người của Triệu tổng cũng không cần thiết giữu lại nữa. Lý Lệ buổi trưa bị đuổi đi, buổi chiều người của Triệu tổng liền thu thập đồ trở về công ty của mình.

Triệu tổng ngồi ở trong phòng làm việc của mình buồn bực, người phụ nữ Lý Lệ kia lại lấy tiền của hắn bỏ vào túi riêng? Hắn len lén lấy tiền để đầu tư cho hạng mục này, vậy mà bây giờ bên Thánh Đức lại nói như vậy, Lý Lệ không có bất kỳ quan hệ gì với bọn họ, hắn hợp tác với cá nhân Lý Lệ, không hề quan hệ với công ty bọn họ. Nếu hắn muốn tiền vậy thì đi tìm Lý Lệ mà đòi, chớ đến đòi bọn họ.

Nghiêm Hi đã sớm thiết kế bẫy chờ Lý Lệ nhảy vào, điểm này ngay từ lúc nghe được lời của Tống Quốc Bằng nói hắn liền hiểu. Nhưng hiểu là hiểu, cũng không thay đổi được gì rồi. Hiện tại trên người cô ta thiếu một số tiền lớn.

Lý Lệ đi theo Lý Thánh Đức về nhà điện thoại di động liền vang lên: “Lý tiểu thư, xin chào, tôi là luật sư đại diện cho Chu thị, hiện tại muốn khỏi tố cô tội lừa gạt buôn bán. Nếu như Lý tiểu thư không muốn ra tòa, xin nhanh chóng trả lại tiền Chu thị đã đầu tư trước đó, cám ơn.”

Ngữ điệu vô tình của người luật sư kia giống như một thanh kiếm sắc bén đâm vào khiến Lý Lệ thở không nổi. Cô ta sững sờ tại chỗ thật lâu không phản ứng kịp, thở cũng không thở, một hồi kìm nén đến sắc mặt đỏ bừng. Chuyện này……Nghiêm Hi!

Hiện tại Lý Lệ đã rõ, Nghiêm Hi thật sự rất thủ đoạn. Trước tiên cố ý chờ cô ta lấy được tiền, rồi mới nghịch chuyển, trực tiếp nói, Lý Lệ chình là một kẻ điên, người mà bọn họ ký kết không phải người của công ty Thánh Đức, các người đều bị gạt.

Lý Lệ thở gấp, kìm nén đến khó chịu. Lý Thánh Đức nhìn thấy sợ hết hồn, vội vàng đi tới dùng sức vỗ lưng cô ta. Lý Lệ đau sốc bắt đầu điên cuồng ho, cũng may là thở lại được. Lý Thánh Đức thở phào nhẹ nhõm, vội vàng an ủi: “Không có việc gì, không có việc gì, không phải còn có cha ở đây hay sao, đừng sợ.”

Lúc ấy thật sự Lý Lệ sắp hỏng mất, nghĩ đến nhiều tiền như vậy, số tiền có thể khiến một công ty lớn như Chu thị phá sản, hiện tại lại dồn hết lên đầu cô ta, chỉ một mình cô ta. Hiện tại cô ta phải làm sao đây, nhiều tiền như vậy, làm sao mà trả được.

Lý Lệ bắt đầu lặp lại: “Nhiều tiền như vậy, nhiều tiền như vậy…” Nói xong còn biết khóc nấc lên hai tiếng. Lý Thánh Đức cũng không còn cách nào, trực tiếp nhốt Lý Lệ ở trong phòng tự mình náo. Hiện tại hắn cũng rất phiền, trước kia hắn có thể giúp Lý Lệ ít tiền, nhưng hiện tại thì như thế nào? Trước kia là chủ tịch công ty Thánh Đức, ít nhiều còn có thể rút một ít tiền của công ty ra, nhưng hiện tại……

Ai! Hắn đơn thuần chỉ là một cục trưởng cục thuế thôi nha.

Sau khi Lý Thánh Đức khóa Lý Lệ ở trong phòng, Lý Lệ cũng không náo loạn, một đôi mắt rất nhanh thanh tỉnh, nhìn cửa lớn đóng chặt, chợt cười, cười không lên tiếng… Cười, cười có chút vặn vẹo, sau đó lại nhìn cửa sổ khép chặt nghĩ, Nghiêm Hi, xem như cô lợi hại, chúng ta chờ coi.

Công ty coi như là thuận lợi trở về tay Nghiêm Hi, Nghiêm Hi cùng Tống Quốc Bằng đi vào phòng làm việc của Tống Quốc Bằng, ngồi trên ghế sa lông Nghiêm Hi trực tiếp nói với Tống Quốc Bằng: “Lần này trên người Lý Lệ sẽ có rất nhiều món nợ, trong thời gian ngắn sẽ khiến cô ta đau đầu. Đoán chừng vu đấu thầu ngày mai sẽ không có chuyện gì, sau khi đấu thầu xong cháu sẽ an bài công ty chúng ta nhận một phần hạng mục, mọi người cứ chuẩn bị trước đi ạ.”

Tống Quốc Bằng vừa nghe, gật đầu một cái: “Chú biết rồi, thời gian trước Lý Lệ vẫn để cho chúng ta chuẩn bị dự án, trên căn bản mọi người đã đủ quen thuộc dự án này, mọi chuyện sẽ rất thuận lợi.”

Nghiêm Hi gật đầu một cái, Tống Quốc Bằng nói: “Hi Hi, cháu xác định chuyện này đã đủ đả kích với Lý Lệ và Lý Thánh Đức? Mặc dù hiện tại nhìn thấy Lý Lệ trở tay không được, nhưng đừng quên, Lý Lệ lớn lên trong hoàn cảnh nào, thứ người như thế cháu ép cô ta như vậy, nói không chừng sẽ có chuyện.”

Nghiêm Hi nhìn Tống Quốc Bằng sau đó cười cười: “Yên tâm đi, mặc dù kế hoạch lần này không như trước, nhưng mà cháu tin tưởng Lý Lệ không thể bay khỏi được, coi như cô ta lợi hại cùng không thể.”

Ngày hôm sau đấu thầu dự án, ký giả lần này còn nhiều hơn so với lần trước. Bởi vì lần trước có nhiều nhân vật lớn tới cạnh tranh cho nên các tòa soạn càng thêm coi trong lần đấu thầu này. Ai biết chờ cả ngày cũng không thấy ai, một giây trước khi phiên đấu thầu bắt đầu Lãnh Tiểu Tam xuất hiện. Ký giả vừa nhìn, đây chỉ là một trợ lý nho nhỏ mà thôi, Lãnh Diễm đâu? Mọi người nhìn xung quanh không tìm được người, còn có người nghĩ có phải hay không chuyện hôm trước Lãnh Diễm bị mang đi rất nghiêm trọng? Chẳng lẽ tới hôm nay vẫn chưa được ra ngoài?


Phiên đấu thầu chính thức bắt đầu, nhân viên công vụ cũng rất khó xử, tại sao vậy? Bên Lý Lệ không ai tới, hết cách rồi, cuối cùng R&D không chiến mà thắng. Các ký giả thấy Lãnh Diễm coi như là không đến rồi, liền đồng loạt xông lên muốn hỏi Lãnh Tiểu Tam. Kết quả Lãnh Tiểu Tam vào trong rồi không đi ra, ngay cả kết quả cuối cùng cũng là một nhân viên nhỏ mang về, ký giả vừa tiến đến vừa tìm người đâu?

Lần giao chiến này coi như Nghiêm Hi toàn thắng. Tất cả mọi người bắt đầu tò mò tại sao bên Lý Lệ không xuất hiện? Dự án tới tay, R&D mở một buổi họp báo nho nhỏ, ký giả có mặt đều hưng phấn, đều nghĩ, hôm nay Lãnh Diễm có xuất hiện hay không?

Có ký giả trong lòng đang đánh bảng cửu chương rồi, nếu Lãnh Diễm xuất hiện tại nơi này vậy hắn phải hỏi những vấn đề gì.

Sau khi bắt đầu Lãnh Tiểu Tam xuất hiện, vô cùng chi tiết trả lời những vấn đề liên quan đến hạng mục. Đến phút cuối cùng của buổi họp báo Lãnh Diễm mang theo Nghiêm Hi xuất hiện. Anh xuất hiện làm cho ký giả luống cuống tay chân, một bụng câu hỏi đều hỏi Lãnh Tiểu Tam hết rồi, ngay cả những suy nghĩ vừa chuẩn bị sẵn trong đầu đều quên hết, không nghĩ tới buổi họp báo sắp kết thúc chính chủ mới xuất hiện.

Lãnh Diễm và Nghiêm Hi hai người đã sớm nghĩ xong, chính là muốn thừa dịp những ký giả này hỗn loạn đi ra. Bọn họ loạn thì sẽ không hỏi những vấn đề khó. Hai người ra ngoài nói đôi câu rất đơn giản, cuối cùng Lãnh Diễm nói: “Hôm nay tới đây thôi, hôm nào hôn lễ của tôi với Hi Hi kính xin các vị tới mừng!”

Nói xong cũng không quản phía dưới có nghe thấy hay không, trực tiếp lôi kéo Nghiêm Hi đang ngây người trở về. Phía dưới các ký giả ngây người ba giây đồng hồ, sau đó có người phục hồi tinh thần lại, nhìn hai chính chủ bỏ chạy. Lời còn chưa rõ ràng liền chạy một nhóm người liền nhanh chóng cầm máy ảnh chụp lia lịa.

Nghiêm Hi cũng bị một câu nói kia của Lãnh Diễm làm cho bối rối, anh vừa nói cái gì? Kết hôn?

Sau khi vào trong Nghiêm Hi kéo Lãnh Diễm lại, nhìn chằm chằm anh hỏi: “Anh mới vừa nói gì?”

Lãnh Diễm cười cười: “Anh nói chờ khi chúng ta kết hôn mong bọn họ tới mừng.”

Lãnh Diễm nói như không có gì, Nghiêm Hi nhất thời không rõ, liền nhẹo đầu suy nghĩ, nói như vậy là có ý gì?

Lãnh Diễm quay đầu lại nhìn cô một cái, sau đó khóe miệng cười cười. Nghiêm Hi nghĩ lại đoạn đối thoại vừa rồi có gì đó không đúng, trong tình huống đó, bọn họ nói mấy câu với ký giả, sau đó Lãnh Diễm nói “hôm nào chúng tôi kết hôn”. Anh nói là hôm nào nha!

Điều này khiến người ta nghe còn tưởng rằng mấy ngày nữa, mà trên thực tế chính là như vậy. Đám ký giả kia sau khi trở về đều quên hết những chuyện Lãnh Diễm nói, báo cáo trọng điểm chính là hôn lễ của Lãnh Diễm và Nghiêm Hi, thậm chí còn có người càng thêm khoa trương sớm thấy được người nào đó bí mật tới Trung Quốc, sau đó lại liên hệ đến chuyện Lãnh Diễm và Nghiêm Hi cùng nhau xuất hiện gần đây, ám chỉ người nào đó tới tham dự hôn lễ của Nghiêm Hi và Lãnh Diễm.

Nghiêm Hi nhìn không còn gì để nói rồi, trí tưởng tượng của những người này thật phong phú?

Ở một tờ báo khác, ánh mắt bất đắc dĩ của Nghiêm Hi đột nhiên trở lại bình thường, đọc kỹ tờ báo, trong báo nói mấy câu, nhưng hình ảnh vô cùng rõ. Chu Khải cẩn thận đỡ một cô gái trẻ tuổi đi tản bộ khu phụ cận nhà họ Chu ở thành phố G. Mặt bên của cô gái kia cực giống Nghiêm Hi, phía dưới còn có hình chính diện của cô gái đó, nhìn chính diện thì không giống cô nhiều lắm.

Một tay cô gái đặt lên bụng của mình, ngoài miệng treo một nụ cười nhàn nhạt. Chu Khải cũng một tay ôm hông cô gái, một tay kia đặt lên tay trên bụng cô. Hai người đều nhìn về bụng cô gái, khóe miệng đều mang nụ cười ấm áp mừng rỡ.

Nghiêm Hi nhìn cười cười, sau đó ở phía dưới trang báo nhìn thấy hình của Lý Lệ. Phía trên có vài ba lời nói chuyện của Lý Lệ, ngòi bút ngắn gọn vô cùng nhưng từng chữ từng chữ đều là châu ngọc. Nói ra vấn đề trong hôn nhân của Lý Lệ và Chu Khải, là chủ mưu của sự kiện dội nước bẩn lên người Nghiêm Hi kia, chân tướng sự tình toàn bộ hiện ra ở trước mặt đại chúng.

Nghiêm Hi đọc xong rồi lắc đầu, lại lật trang báo. Tờ báo này không nói nhiều đến hôn sự của Nghiêm Hi và Lãnh Diễm, ngược lại thông tin chuyện ly hôn của Lý Lệ và Chu Khải nói rất nhiều. Phía trên còn có ảnh cô gái kia và Chu Khải cười nồng tình ý mật, lại có hình ảnh trước kai Lý Lệ và Chu Khải cùng xuất hiện, so sánh hai hình ảnh, mọi người đều cảm thấy khi đó giữa Lý Lệ và Chu Khải không được bình thường. Không biết vì sao tờ báo này đặc biệt cặn kẽ, ký giả của báo này nói đã từng thân chinh tới biệt thự của thủ lĩnh hắc đạo ở thành phố G, tận mắt thấy cô gái kia bị mấy người đàn ông đánh đập. Sau đó cô bé được cứu, Chu Khải vẫn đang chăm sóc cô. Sau lại truyền ra, cô bé đã có thai mấy tháng, cuối cùng ký giả còn nói một câu: “Ký giả nghĩ vấn đề trước kia giữa Nghiêm Hi và Chu Khải, bây giờ nghĩ lại chính là truyền thông bị người có lòng lợi dụng.Hình kia cho thấy cô gái trong ngực Chu Khải chính là cô bé kia, nhưng mọi người nghĩ một chút, tại sao khi đó chúng ta luôn cho rằng đó là Nghiêm Hi?”

Lời nói của ký giả giống như một câu hỏi, nhưng Nghiêm Hi liếc mắt một cái liền hiểu người phóng viên này đang ám chỉ cái gì. Ngẩng đầu nhìn Lãnh Diễm vẫn đau chơi trò chơi trên máy tính, Nghiêm Hi cười cười, vo tờ báo thành hình cầu, sau đó hỏi: “Có phải hay không anh uy hiếp ký giả?”

Đầu ngón tay của Lãnh Diễm vẫn một mực di con chuột, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình vi tính, sợ mình sơ ý một chút liền bị kẻ địch thừa cơ, thật lâu sau khi nghe Nghiêm Hi hỏi mới phản ứng nói: “Đầu óc em có bị bệnh không, anh uy hiếp ký giả làm gì, anh ăn no rỗi việc hả?”

Nghiêm Hi nhẹo đầu nhìn bộ dạng anh không rời khỏi màn hình vi tính, sau đó nhảy lên chạy tới xem cuộc chiến, thì ra là đang chiến đấu. Bình thường Nghiêm Hi không chơi trò chơi, đối với mấy trò này không có hứng thú, chỉ nhìn Lãnh Diễm bọ dạng sau mê kia. Nghiêm Hi bĩu môi, tịch thu chuột trong tay anh, sau đó một bộ “thành thật khai báo” nhìn Lãnh Diễm.

Lãnh Diễm trơ mắt nhìn nhân vật trong trò chơi của mình đứng sừng sững ngơ ngác tại chỗ, đang chiến đấu a, anh cứ ngơ ngác đứng như vậy, kẻ địch ngươi một đao ta một đao, sau đó ầm ầm ngã xuống đất. Lãnh Diễm hít vào một ngụm khí lạnh, giống như anh thật sự là người chết, sau đó dùng nét mặt tráng sĩ bị bóp cổ nhìn Nghiêm Hi: “Anh chết, em phải phụ trách đối với anh!”

Khóe miệng Nghiêm Hi không nhịn được khẽ giật giật, sau đó bỏ lại con chuột tự mình buồn bực bỏ đi.

Nhận lấy con chuột, Lãnh Diễm như đươc đại xá lập tức sống lại, sau đó vừa đánh trò chơi vừa phát ra kỹ năng. Mắt còn len lén nhìn Nghiêm Hi mấy lần, sau đó len lén cười, cười giống như mèo trộm được cá vậy.

Thật ra thì anh không có uy hiếp ký giả, thật sự không có, nhưng không phải mấy tòa soạn kia trước đó nói xấu Nghiêm Hi sao? Khi đó chuyện giữa Chu Khải và Nghiêm Hi vô cùng huyên náo, ngẩng đầu lên chính là mấy tòa soạn đó. Sau đó anh mua mấy tòa soạn kia, trở thành tài sản tư nhân của anh, người phóng viên kia còn dám nói xấu lão bản mình? Tự nhiên không dám, chuyện lần này hắn liền ám chỉ cho xã trưởng các tòa soạn báo, chuyện này là thực, nhưng thật ra chỉ có như vậy thôi!

Thật ra cái gì anh cũng không nói, thật sự.

Người tình thật sự của Chu Khải lộ ra ngoài ánh sáng, ký giả tranh nhau viết về bọn họ, ngoài ra còn có Lý Lệ, dù sao Lý Lệ cũng được coi là đối thủ cuối cùng trong sự kiện đó. Không ít ký giả đã nói viết về Nghiêm Hi như vậy là do nhận được tin tức từ Lý Lệ. Có hình ảnh có nhân chứng, người phụ nữ trong ảnh dĩ nhiên là Nghiêm Hi rồi.

Mọi chuyện được nói rõ ràng, báo cũng đã đăng tin, dân chúng lại bắt đầu ồ lên, không ít ký giả theo phong trào đều đuổi theo Lý Lệ phỏng vấn.

Nhưng mà người không tìm được, cho nên ký giả liền phát huy bản năng chó săn của mình, toàn thế giới đi tìm Lý Lệ, kết quả tìm ra vụ Lý Lệ lừa gạt vu khống trong kinh doanh.

Chuyện này vốn không ai nói ra, nhưng bởi vì mọi người xúm lại, ký giả liền biết. Người phụ nữ như vậy, quả thật không nghĩ đến, thật không có đạo đức, tùy ý, không minh bạch, hiện tại lá gan càng lớn, trực tiếp lừa tiền người khác.