Bà Xã, Ngoan Ngoãn Để Anh Sủng Em

Chương 116

Nghiêm Hi nhìn những ký giả điên cuồng kia, trong mắt có chút lo lắng. Chứng kiến những người mặc đồng phục mang Lãnh Diễm đi, Nghiêm Hi không nghĩ trực tiếp nhào vào, lôi y phục của Lãnh Diễm không cho đi, giống như gà mẹ che chở gà con nhìn những người đó, đôi mắt căm tức nhìn nhóm người quấy rối: “Các người làm cái gì vậy, không có bất kỳ chứng cớ nào liền muốn dẫn người đi, có vương pháp hay không!”

Nhân viên tư pháp cảm thấy thật khó khăn, chuyện này chính là không có chứng cớ, nhưng người ở trên đã nói, dẫn người đi chỉ là hình thức để phối hợp điều tra mà thôi, căn bản không gọi là bắt người. Một người giải thích với Nghiêm Hi, nhưng giải thích vô dụng, Nghiêm Hi cảm thấy không thể cứ để cho những người này mang Nghiêm Hi đi như vậy.

Ký giả bên cạnh vừa chụp vừa ghi chép lại tình huống trong này, có người trực tiếp nói Nghiêm Hi nổi tính đại tiểu thư, làm trở ngại nhân viên tư pháp làm việc.

Nghiêm Hi cũng không quản những người kia nói gì, chỉ lôi kéo Lãnh Diễm không buông tay. Hôm nay nếu muốn cô buông tay, trừ phi Lãnh Diễm không đi.

Lãnh Diễm nhìn Nghiêm Hi lúc này, trên mặt vẫn là nhàn nhạt, khi anh đối mặt với người ngoài luôn là vẻ mặt nhàn nhạt này, không tỏ ý gì.

Nghiêm Hi nhìn Lãnh Diễm bị những người đó mang đi, nhìn Lãnh Diễm đi với thần thái nhàn nhã phía trước, một chút cũng không lộ vẻ nhếch nhác. Nghiêm Hi không nháy mắt nhìn người người đó biến mất ở ngoài của, đám ký giả kia vẫn không ngừng chụp. Cửa phòng làm việc bị đóng lại trong nháy mắt, Nghiêm Hi giống như không có chuyện gì xảy ra xoay người nhìn những ký giả kia, chậm rãi cười nói: “Các vị, đến lúc này rồi các người còn muốn ở đây chụp cái gì? Nếu không đi tôi liền gọi an ninh!”

Một đám ký giả đều như Tôn Ngộ Không, nhìn Nghiêm Hi một cô gái bé bỏng nhưng không vì Lãnh Diễm mà lộ ra một chút lo lắng, trong lòng bọn họ liên kinh ngạc trước người phụ nữ này. Một người phụ nữ, mạnh mẽ như thế nào mới có làm như vậy?

Nhìn máy ảnh trong tay lại nhìn bản ghi chép của mình, nên chụp cũng đã chụp, nên hỏi cũng đã hỏi, bọn họ không còn lý do nào ở chỗ này nữa rồi. Còn không bằng dứt khoát rời đi, anh nình R&D cũng không phải là người bình thường để chống lại, điều này cả thành phố A đều biết.

Giống như lúc tới, một đám ký giả ầm ầm kéo tới, lại ầm ầm rời đi, giống như cơn mưa nặng hạt vậy. Trong giây lát phòng làm việc khôi phục lại yên tĩnh, nhưng lại quá yên tĩnh. Nghiêm Hi một mình đứng ở trong phòng làm việc, mắt kinh ngạc nhìn cửa phòng làm việc đóng chặt, một lúc lâu cũng không phản ứng gì.

Lãnh Tiểu Tam từ bên ngoài đi vào liền nhìn thấy Nghiêm Hi như vậy, giồng như một bức tượng, mỹ lệ nhưng không có tức giận.

“Hi Hi? (Edit bởi Diễn đàn Lê Quý Đôn).Không phải lo lắng, anh ấy ở trên thương trường mười năm nay cái gì mà không gặp qua, chuyện này chỉ là một chuyện nhỏ, không phải lo lắng.”

Làm sao Nghiêm Hi không biết chứ, nhưng lần này cô tận mắt thấy, một lần duy nhất. Lãnh Diễm là ai, ở trong lòng Nghiêm Hi cô, Lãnh Diễm nên cao cao tại thượng ngồi ở một chỗ cho người khác ngưỡng mộ, tiếp nhận mọi người quỳ bái. Nhưng lần này không phải như vậy!

Nghiêm Hi định thần lại, sau đó nhìn Lãnh Tiểu Tam lên tiếng: “Chuyện này không lớn, em hiểu, anh không phải lo lắng cho em, nên làm gì thì là đi.”

Sau khi Lãnh Tiểu Tam đi ra ngoài Nghiêm Hi liền gọi cho Lý Duệ Thần, nói ý của mình, giúp cô điều tra, nhất định bên chính phủ có người muốn đánh ngã Lãnh Diễm, chuyện này trừ Lý Thánh Đức ra không có ai dám làm. Dù sao chuyện thuế vụ kia, không có công ty nào trong sạch ở mặt này cả. Nhưng Lãnh Diễm xử lý rất cẩn thận ở mặt này, tại sao lại chỉ vì một hai phong thư tố giác liền bị mang đi?

Lý Duệ Thần cũng nói, chuyện này anh sẽ tra, Nghiêm Hi trong khoảng thời gian này phải thật cẩn thận khi xử lý chuyện công ty, ổn định cổ phiếu. Người quản lý cao nhất của công ty là Lãnh Diễm bị điều tra, chuyện này nói lớn là lớn nói nhỏ là nhỏ, sơ ý một chút liền bị lợi dụng, cổ phiếu sẽ xuất hiện biến động lớn. Đến lúc đó dù công ty không làm gì, chỉ cần một chút tin tức linh tinh dẫn đến thị trường chứng khoán biến động, như vậy sẽ tạo thành đả kích trí mạng của R&D rồi.

Sau khi Lãnh Diễm bị mang vào liền trở thành đại gia rồi, cấp trên bên kia tự mình tiếp đãi, tuy nói là phố hợp điều tra nhưng bên trong những người này biết, chỉ là mời Lãnh Diễm tới uống trà tâm sự, sau đó thuận tiện lưu Lãnh Diễm ở chỗ này một đêm mà thôi. Lãnh Diễm giống như đại gia ngồi trên ghế sô pha, hai chân nhếch lên, tứ thái cao nhã nhìn người quản lý. Anh nhìn người nọ cười, cười có chút lạnh lẽo. Người ngồi đối diện trên trán đổ mồ hôi hột, hắn do một tay ông cụ Lãnh nuôi dưỡng, coi như cùng thế hệ với Lãnh Dật Lăng. Theo lý thuyết, hắn chính là trưởng bối của Lãnh Diễm, nhưng không hiểu tại sao mỗi lần hắn nhìn thấy Lãnh Diễm trong lòng đều thấy chột dạ. Hắn không chỉ kiêng kỵ thế lực của nhà họ Lãnh, mà càng kiêng kỵ người trẻ tuổi trước mắt này. Ngay cả ông cụ cũng không biết tôn tử của mình ở bên ngoài mười năm này, phát triển thế lực của mình như thế nào, hắn có thể không sợ?

Lãnh Diễm cười cười nhìn hắn: “Chú, chú là người quản lý của cả thành phố A này, chuyện này chú không nhận được tin?”

Sắc mặt người tái đi, chuyện này thật sự hắn không nhận được tin gì. Lý Thánh Đức đột nhiên làm khó dễ, hắn cũng không nhận được tin gì trước đó, điều này hắn cũng rất tức giận. Cái tên Lý Thánh Đức kia, ngây người ở trong tù mười năm vất vả lắm mới đi ra được, làm sao có thể đàng hoàng ngồi ở vị trí kia? Cái người này muốn làm gì vậy, lại còn đặc biệt chui vào trong miệng cọp để nhổ răng?

Lý Thánh Đức chính là sợ trước đó sẽ có người tiết lộ tin tức này ra ngoài, như vậy Lãnh Diễm sẽ có chuẩn bị, hắn sẽ không thể thuận lợi đi vào bắt Lãnh Diễm, đi vào hay không đi vào khác biệt rất lớn.

Người tiến vào, phóng viên chụp ảnh, chuyện sẽ lớn lên, dân chúng sẽ biết. Người ta biết ngươi tiến vào, ai quản ngươi có phối hợp điều tra hay không, bọn họ mặc kệ. Tin tức truyền thông chen vào, nước dơ này sẽ thành công dội lên trên người Lãnh Diễm. Không phải Lãnh Diễm có thể nhịn ư, ông ta liền xem xem anh ta có bao nhiêu khả năng.

Lãnh Diễm bị bắt, bên ngoài liền nháo nhào, thị trường chứng khoán rung chuyển đó là không tránh được. Ông cụ Nghiêm nhìn tin tức, một hồi khóe miệng câu lên, cười lạnh. Nhục Đoàn Tử ở bên cạnh nhìn thấy, níu lấy miệng ông cụ và cha nhọc: “Ba ba, người xem ông nội cũng cười giống ba.” Trước kia đứa bé nhìn thấy cha mình cười như vậy, cảm thấy rất có khí thê, nhóc cũng từ từ cười theo, nhưng mẹ nhóc lại phê bình, nói: “Con chuyện tốt không học lại đi học chuyện xẩu?”

Hiện tại nhóc rất hưng phấn, ông nội cũng cười như vậy.

Phong Trác Hạo tiến vào liền thấy vậy, hiện tại hăn đổi gọi thành ‘ông cụ’ rồi. Dù sao bối phận của Nghiêm Hi với bọn họ có chút rối loạn, dứt khoát gọi là ông cụ thôi: “Ông cụ, người thấy gì?” Dưới tình huống bình thường, ông cụ rất ít khi lộ ra nụ cười này, mà sau khi ông cụ về hưu ở nhà lại càng ít hơn, một khi lộ ra kiểu cười này, có phải hay không đang tức giận?

Nghiêm Đình ném tờ báo trong tay cho hắn nhìn: “Tên Lý Thánh Đức này thật bướng bỉnh, ban đầu nếu không phải ta tò mò Nghiêm Hi muốn làm gì, ta thật sự không nên đem người này cứu ra ngoài.”


Phong Trác Hạo cúi đầu nhìn báo cáo, sau đó cười cười, không chút nào để ý nói: “Lãnh Diễm cũng không đơn giản, không cần chúng ta lo lắng.” Không phải hắn không quan tâm, thật sự Lãnh Diễm vốn cũng không phải là nhân vật đơn giản. Lãnh Diễm còn nhỏ tuổi hơn mình mà đã ngồi vào chỗ lớn nhất ở thành phố A, đại thiếu tiền nhiệm của thành phố A là hắn xem ra là nên về hưu thôi.

Nghiêm Đình nghiêm túc nói: “Ta hiểu rõ đứa bé kia không cần ta lo lắng, nhưng chuyện này không liên quan gì đến lo lắng hay không lo lắng, là tên Lý Thánh Đức kia!”

Lãnh Diễm bị mời đi uống trà, công ty dĩ nhiên là do Nghiêm Hi trấn giữ. Cô ngồi ở trong phòng là việc của Lãnh Diễm, đọc những tài liệu kia không nói một lời. Sau khi Lãnh Diễm đi thì gọi điện thoại cho cô, nói đừng lo lắng, anh bảo ngày mai trở lại chính là ngày mai trở lại. Hiện tại trong đầu Nghiêm Hi chỉ có tức giận, tức giận Lý Thánh Đức, tức Lý Lệ. Những người này đúng là không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Nếu không phải vì mẹ hiện tại cô đã sớm giết chết những người đó, làm sao có thể để cho bọn họ ở dưới mí mắt của cô mà nhảy lên nhảy xuống chứ, thật sự là tức chết mà.

Cầm điện thoại lên gọi cho Tống Quốc Bằng, Nghiêm Hi nói chuyện rất kiên quyết, không cho cự tuyệt: “Chú Tống, chú bắt đầu chuẩn bị từ hôm nay đi, ngày mai cháu muốn thấy kết quả cuối cùng.”

Tống Quốc Bằng nghe mà sững sờ, hắn cũng vừa mới biết chuyện của Lãnh Diễm, nhưng hiện tại Nghiêm Hi nói như vậy có phải hay không có chút nóng nảy. Hắn liền khuyên thử: “Hi Hi, nhất định phải như vậy sao? Bây giờ chưa phải là thời cơ tốt nhất.” Kế hoạch của Nghiêm Hi, từ đầu đến cuối hắn đều biết, thậm chí còn giúp đỡ Nghiêm Hi chỉnh sửa vài điểm. Cái kế hoạch kia vô cùng tàn nhẫn đối với Lý Lệ và Lý Thánh Đức, nếu thực hiện kế hoạch này tốt thì bọn họ không có bất kỳ cơ hội nào xoay mình, nhưng hiện tại……

Giọng điệu Nghiêm Hi kiên định: “Không sai, hiện tại cháu muốn bắt đầu, cháu không thể để bọn họ làm như vậy trước mắt mình, cháu không còn tính nhẫn nại nữa rồi. Dù kế hoạch vẫn còn cần thêm chút lửa cháu cũng mặc kệ, tối thiểu khi đó bọn họ không hề ghê tởm cháu được.”

Tống Quốc Bằng thở dài, cũng được, dù sao Lãnh Diễm cũng sẽ không bỏ qua cho mấy người kia. Nhưng hắn vẫn còn có chút lo lắng, liền hỏi: “Vậy chuyện của mẹ cháu, cháu xác định như vậy cũng có thể tra rõ?”

Khi nghe tới lời này Nghiêm Hi vốn dĩ đang thấp đầu trong nháy mắt ngẩng lên, mắt trầm xuống, giống như hãm sâu xuống: “Dạ, cháu xác định.”

Cúp điện thoại, Lãnh Tiểu Tam liền gõ cửa tiến vào, đi theo phía sau có một số người. Nhìn Nghiêm Hi trầm mặt, Lãnh Tiểu Tam sững sờ, chủ yếu là chưa từng thấy qua trên mặt Nghiêm Hi xuất hiện dáng vẻ này. Nghiêm Hi ngẩng đâu nhìn bên này, nhìn Lãnh Tiểu Tam một giây, tầm mắt liền chuyển qua những người đứng sau cậu ta. Rất dễ nhận ra những người này đều là trong chính phủ, Lãnh Diễm vừa mới bị mang đi công ty bắt đầu bị kiểm tra rồi.

Nghiêm Hi đứng tại chỗ nhìn ba người phía sau ôm chồng chất sổ sách, Lãnh Tiểu Tam cũng đứng ở phía sau bọn họ. BÌnh thường Lãnh Diễm quản lý tương đối rõ ràng, rất dễ để kiểm tra. Nhưng chẳng cũng là nói tương đối dễ dàng thôi, tỉ mỉ tra một đống sổ sách một chút liền hoa mắt rồi.

Trong ba người này có một là thân tín của quản lý cấp cao, ý tứ của hắn là anh ta chỉ kiểm tra qua là được. Tên thân tín này coi như là lãnh đạo trong ba người, hai người khác là do Lý Thánh Đức phái tới, trước khi tới Lý Thánh Đức đã cẩn thận phân phó, vô luận như thế nào, nhất định phải tra ra vấn đề ẩn trong đó. Hắn rất vất vả mới giam được Lãnh Diễm lại, nếu lần này Lãnh Diễm được thả ra vậy sau này muốn chỉnh anh thì càng khó khăn hơn. Coi như lần này không chỉnh chết anh tối thiểu cùng khiến thực lực công ty Lãnh Diễm tổn thất, chờ khi R&D khôi phục được nguyên khí đoán chừng phải mất một đoạn thời gian dài rồi. Trong khoảng thời giảm xoc này, Lý Lệ và Triệu tổng đã có thể vững bước đi lên, đến lúc đó thực lực đã có, Lãnh Diễm cũng không thể làm gì được. Cho nên lần này chính là một cơ hội.

Nhưng hai người kiểm toán này nhìn một đống giấy tờ trước mắt, lại nhìn nhau, cái gì cũng không nói được. Hai người này không có năng lực mạnh như nhân viên thân tín kia tầm mắt nhất trí nhìn về anh ta, chỉ hi vọng người quản lý cấp cao phái xuống có thể giúp họ điều tra vấn đề. Quan hệ giữa quản lý cấp cao và Lãnh Diễm, mấy người này không biết, cho nên Lãnh Diễm cười Lý Thánh Đức, cười ông ta không tra rõ lai lịch của anh mà trực tiếp ra tay. Hiện tại thì tốt rồi, người phe của ông ta giao trách nhiệm nặng nề là bắt được cái đuôi của Lãnh Diễm vào trong tay người của anh, như thế này còn gì tốt hơn?

Đến nửa đêm, ba người sức cùng lực kiệt, cái gì cũng không tra ra, nhân viên thân tín ra vẻ bị nhục, hận không thể nói: “Mẹ nó, thế nhưng cái gì cũng không tra được.”

Hai người còn lại căn bản bản lãnh không bằng hắn, hiện tại hắn đã nói như vậy, cái gì cũng không tra được. Trương mục rõ ràng như vậy, hiển nhiên bọn họ càng không có năng lực tìm ra sơ hở rồi. Nhớ tới những thứ trong tay cục trưởng bọn họ, hai người này có chút hối hận. Đã sớm nghe nói cục trưởng và Lãnh tổng tài có ân oán, chẳng lẽ lần này cục trưởng bọn họ lấy việc công báo thù tư? Cố ý muốn gây tổn thất cho Lãnh Diễm?

Hai người này ngồi tại chỗ nhìn nhau, chất vấn về Lý Thánh Đức càng tới càng nặng.

Đêm đã sớm về khuya, Lãnh Tiểu Tam sợ Nghiêm Hi không chịu được nên đã bảo Nghiêm Hi đi vào phòng nghỉ của Lãnh Diễm ngủ một lúc, tự cậu ở chỗ này nhìn chằm chằm ba người kia rời đi, vẻ mặt mệt mỏi nhưng lại mang theo một loại thần thái kỳ dị. Qua nửa giờ sau, liền vội vàng lấy điện thoại gọi cho tên nhân viên thân tín kia: “Hảo tiểu tử, giả bộ cũng giống thật đấy.”

Người nọ cũng vừa về đến nhà, sau đó liền cười: “Anh nói tự tôi làm sổ sách giả rồi để tự tôi tới tra, thật đúng là có duyên phận thật.”

Lãnh Tiểu Tam cũng cười, cuối cùng nói: “Được rồi, tiền cũng đã sang tên cho cậu rồi, cẩn thận xử lý một chút.” Nói xong cũng cúp, vừa rồi người nọ tới kiểm toán, tại sao quản lý cấp cao của thành phố A lại phái cậu ta tới? Bởi vì hắn là kế toán giỏi nhất thành phố A, đồng dạng hắn cũng được Lãnh Diễm bồi dưỡng từ nhỏ mà lớn lên. Hắn làm Giáo sư ở Newyork Wall Street nửa năm liền bị Lãnh Diễm triệu hồi, mặc dù công việc hiện tại không kiếm nhiều được như trước nhưng Lãnh Diễm khiên cho hắn vui hơn nhiều, vả lại công việc ở chính phủ cũng rất nhẹ nhõm. Hiện tại hắn tự tại nhàn nhã, tiền kiếm không ít công việc lại thoải mái, tại sao lại không làm chứ?

Những hạng mục của công ty Lãnh Diễm đều qua tay hắn xử lý, điểm này không ai biết, ngay cả quản lý cấp cao của R&D cũng không. Biết sự hiện hữu của hắn ngoài Lãnh Diễm cũng chỉ có Lãnh Tiểu Tam, cho nên an toàn của hắn hoàn toàn không đáng lo.

Trong phòng làm việc của tổng tai, Lãnh Tiểu Tam cầm điện thoại gọi cho người nọ xong, đặt điện thoại xuống xoay người lại liền nhìn thấy Nghiêm Hi đang ôm ngực nhìn cậu ta, khóe miệng còn treo nụ cười như không cười.

Lãnh Tiểu Tam nhìn nụ cười này của Nghiêm Hi, càng ngày càng cảm thấy giống Lãnh Diễm, có cảm giác đại sự của thiên hạ đều ở trong tay ta vậy. Lãnh Tiểu Tam không tự nhiên lắc đầu mổ cái sau đó nhìn Nghiêm Hi nói: “Sao đã tỉnh rồi? Ngủ thêm một chút đi, hiện tại mới ba giờ, em đi ngủ tiếp đi.”

Nghiêm Hi giữ nguyên đường cong nơi khóe miệng sau đó gật đầu một cái, tay vẫn ôm ngực nhìn Lãnh Tiểu Tam, còn nghiêng đầu một cái, mắt to vụt sáng nhìn cậu ta, làm ra vẻ đáng yêu tò mò hỏi: “Chẳng lẽ anh không có chuyện gì muốn nói với em hay sao?”

Lãnh Tiểu Tam không biết vì cái gì, cậu ta nhìn thấy Nghiêm Hi như vậy trong nháy mắt run lên một cái, giống như Nghiêm Hi đáng sợ như hung thần ác sát vậy. Nghiêm Hi cũng không quản thân thể run lên kia của cậu ta, cô chu mỏ sau đó liền đi, tự mình mất mặt. Chỉ có điều trong khi chầm chậm xoay người khóe miệng cũng từ từ nâng lên. Lãnh Tiểu Tam dựa vào tường nghĩ, Lãnh Diễm a Lãnh Diễm, đúng là cái gì cũng không chạy thoát khỏi tầm tay anh.

Ngày hôm sau trời vừa rạng sáng, Nghiêm Hi mở mắt liền nhìn ra ngoài trời. Mặt trời mới mọc với mặt trời mọc cao không giống nhau, rất dịu, cảm giác thật tốt. Đột nhiên hắt xì một cái, mũi giống như có người bịt lại, làm thể nào cũng không thông được. Không bao lâu sau Nghiêm Hi liền bị kìm nén đến khó chịu, vừa xoa mũi vừa đi ra ngoài. Sau đó liền nhìn thấy Lãnh Diễm đứng ở bên ngoài từ sớm, Nghiêm Hi sững sờ, không kịp phản ứng, chuyện này……


Lãnh Diễm ngồi ở bàn làm việc của mình, mùi cà phê nồng nặc xông vào mũi, hưởng thụ dáng vẻ Nghiêm Hi cho là mình đang nhìn lầm, sau đó đí về phía trước hai bước nhìn anh, đưa tay chỉ thẳng, lời nói không lưu loát: “Anh…Anh trở lại?”

Lãnh Diễm lười biếng đọc báo sáng nay, đối với việc Nghiêm Hi nói không rõ ràng hành động rất đáng đánh đòn, trực tiếp phát âm thanh từ mũi: “Ừ.” Sau đó cảm thấy âm thanh của Nghiêm Hi có cái gì không đúng, giống như có chút buồn buồ, sau đó ngẩng đầu lên hỏi Nghiêm Hi: “Tiếng em sao vậy?” Đồng thời ngẩng lên mới phát hiện, không chỉ mũi Nghiêm Hi có vấn đề, mặt cũng đỏ không hề bình thường chút nào.

Nghiêm Hi day day mũi nói: “Không biết, chắc là bị cảm, em uống nhiều nước một chút là được rồi, một hồi là hết thôi.” Nói xong liền ngơ ngác đi ra ngoài, là lạ ở chỗ nào? Nghiêm Hi chớp chớp mắt, không nghĩ ra.

Lãnh Diễm hoàn toàn không ngờ, ban đầu còn tưởng rằng mình xuất hiện cô sẽ vui mừng thét chói tai, ai biết người ta phản ứng gì cũng không có, hơn nữa dáng vẻ như bị cảm, chuyện gì đã xảy ra? Không phải anh chỉ không có mặt ở đây một đêm thôi sao, làm sao lại bị cảm!

Nghiêm Hi vừa ra khỏi cửa, sau đó nhìn thấy Lãnh Tiểu Tam, đầu óc cô dừng lại, chuyện này….. Buồn bực chỉ vào Lãnh Tiểu Tam hỏi: “Anh tới nhà tôi làm gì?”

Lãnh Tiểu Tam trực tiếp bị Nghiêm Hi làm cho bối rối, nhà? Lãnh Tiểu Tam quay đầu lại nhìn bàn làm việc của cậu, sau đó vô cùng xác định quay đầu lại nói với Nghiêm Hi: “Nghiêm Hi, em hồ đồ rồi, ở đây là công ty.”

Nghiêm Hi vừa nghe, miệng há ra, có chút ngoài ý muốn, sau đó đầu óc bắt đầu hồi hồn, nhớ lại tối qua mình thức đêm theo kiểm toán, nhớ lại tối qua mình ngủ ở công ty, còn nhớ tới sáng ngày hôm qua Lãnh Diễm bị mang đi, bị mang đi?

Nghiêm Hi hậu tri hậu giác nhớ tới, ngày hôm qua không phải Lãnh Diễm bị mang đi hay sao?

Sau đó hét lên một tiếng, vọt thẳng vào phòng làm việc nhào vào ngực Lãnh Diễm. Vốn còn tưởng rằng mình sẽ hưng phấn hét chói tai, ai biết hiện tại cô chỉ muốn rúc ở trong ngực Lãnh Diễm, một câu cũng không nói. Mũi của cô vốn hít thở không thông, lại úp sấp trong ngực Lãnh Diễm, càng trở lên khó thở. Khi tách ra mới bắt đầu thở mạnh, Lãnh Diễm cau mày: “Tối hôm qua ngủ đá chăn hả?”

Nghiêm Hi nghe vậy, người này bị sao vậy: “Anh mới đá chăn đấy.”

Lãnh Diễm lắc đầu một cái, hiện tại anh khẳng định, nhất định cô ngủ đá chăn cho nên giờ bị cảm lạnh rồi. Anh im lặng, trước kia khi hai người ngủ cùng nhau anh đều ôm Nghiêm Hi, nhưng dù là như vậy đến nửa đêm cô vẫn có thể len lén đá chăn rơi xuống đất. Vì vậy đến nửa đêm anh thường có thói quen mặc kệ ngủ sâu hay nông cũng có thể với tay đắp chăn lại cho cô. Hiện tại thì tốt rồi, qua một tối không có anh ở bên, cô liền bị cảm.

“Bây giờ là cuối mùa thu rồi, em lại không thể ngủ đàng hoàng một chút, đắp chăn cẩn thận hay sao? Thời tiết lạnh, em cho rằng thân thể của mình là gì, không sợ lạnh hay sao?” Lãnh Diễm bắt đầu giáo huấn người, Nghiêm Hi ở phía au tiếp nhận khiển trách.

Sau đó không nhịn được mở miệng hỏi: “Tại sao anh lại được thả? Nhanh như vậy sao? Anh ở bên trong như thế nào, có phải chịu khổ hay không?” Lãnh Diễm liền không vui: “Cái gì mà ở bên trong? Anh là đi uống trà, em cho rằng anh đi ngồi tù chắc, nói lời không nên nói, thật ngốc!”

Nghiêm Hi nghĩ cũng phải, lời này đúng là không tốt thật, liền trực tiếp hỏi: “Vậy tại sao anh lại trở lại sớm như vậy, làm sao bọn họ thả người?”

Lãnh Diễm cười cười: “Bọn họ kiểm tra, không tra được gì, chẳng lẽ còn tiếp tục giữ anh lại ăn cùng gọi bọn họ uống cũng gọi bọn họ hay sao? Anh cho em biết nha, bọn họ rất keo kiệt, anh muốn ăn thịt bò bít tết uống rượu của đầu bếp khách sạn, kết quả bọn họ tiết kiệm tiền, trực tiếp mua xiên thịt dê ven đường cho anh. Anh muốn uống Laffey, kết quả bọn họ cho anh uống rượu trắng. Em nói chuyện này…… Nói thế nào đều là người chính phủ đúng không, lạ đại biểu hình tượng của quốc gia, làm sao lại keo kiệt như vậy chứ?” Lãnh Diễm làm ra nét mặt khó giải thích nói đến cuộc sống tốt đẹp, còn rất ghét bỏ nói qua mình ở trong đó phải ăn uống như thế nào.

Nghiêm Hi âm thầm trợn trắng mắt, người này đúng là, người ta người nào còn có thể vào trong đó ăn ăn uống uống như vậy. Kể từ sau sự kiện lần này, Nghiêm Hi hiểu được một sự thật, nếu ai muốn mời Lãnh Diễm đi uống trà người đí chính là tự mình đi tìm ngược, phục vụ vị đại gia này……

Hai người tắm rửa xong liền sai Lãnh Tiểu Tam đi mua đồ ăn. Hai người ở trong phòng làm việc uống cà phê ăn điểm tâm, Lãnh Diễm nói, hiện tại đi ra nhưng trước tiên anh vẫn phải giấu mình ở trong phòng làm việc. Chuyện anh ra ngoài trừ anh và quản lý cấp cao thì không ai biết, đoán chừng bên Lý Thánh Đức cũng không biết được. Cũng không phải sợ, thật sự anh và Lý Thánh Đức đang chơi trò mèo vờn chuột, phải chơi cho đã mới ra tay, tìm một cơ hội tốt nhất để bắt người.

Sáng nay đi họp tâm tình Lý Lệ rất cao nhưng vừa nhìn thấy chỗ ngồi của Tống Quốc Bằng trống không cô ta liền không vui lòng. Tống Quốc Bằng đã xảy ra chuyện gì, không biêt hôm nay là hội nghị cấp cao cuối cùng cho ngày mai hay sao? Muốn náo nên trễ!

Chỉ là hiện tại nhìn cổ phiếu của R&D đang có xu thế hỗn loạn, chỉ cần đến ngày mai cổ phiếu của bọn họ sẽ mất giá rất mạnh. Chính phủ cũng sẽ không đem một dự án quan trọng như vậy cho một công ty trốn thuế. Hạng mục này bọn họ chắc chắn sẽ được, sẽ không phải vì một hai người mà thay đổi được.

Hội nghị đã qua một nửa thời gian, Tống Quốc Bằng cũng không xuất hiện, lửa giận trên mặt càng ngày càng rõ. Khi cô ta muốn tiếp tục nói thì cửa phòng họp đột nhiên bị thư ký của cô ta mở ra, vẻ mặt của anh ta có chút lo lắng nhìn Lý Lệ, vừa định nói chuyện nhưng lại kiêng kỵ liếc mắt nhìn những nhân viên trong phòng. Lý Lệ trực tiếp bộc phát, vỗ bàn rống lên: “Có chuyện gì xảy ra, không biết chúng ta đang họp hay sao?”

Thư ký do dự một chút, lặng lẽ đi tới nói với Lý Lệ: “Phát sinh chuyện đột xuất, mời ra ngoài một chút ạ.” Thật ra thì thư ký cảm thấy chuyện kia xảy ra khiến cho hắn vô cùng sảng khoái, làm sao lại khiến cho hắn sảng khoái như vậy? Lần này hắn biết rõ, Lý Lệ sẽ gặp rắc rối rồi. Hiện tại hắn cảm thấy Lý Lệ vô cùng ghê tởm, dạng phụ nữ này lại còn dám đụng tới hắn? Buổi tối hôm đó sau khi hắn về tới nhà liền hết sức chà xát cho mình, xoa xoa chà chà, thiếu chút nữa là lột một lớp da rồi.

Lý Lệ nhìn vẻ mặt nóng ruột của nam thư ký, cô ta hơi nghi ngờ, lúc này còn có thể phát sinh chuyện gì. Nói với người trong hội nghị mootjt iếng, rồi đi ra ngoài theo thư ký.

Trong phòng làm việc Lý Lệ ngồi trầm mặc trên ghế, thư ký bên cạnh cũng không nói gì nhìn Lý Lệ. Thật lâu sau, Lý Lệ nói: “Đi gọi Tống Quốc Bằng đến cho tôi.”

Thư ký vừa nghe liền muốn cười, cô ta không biết hiện tại mình như thế nào hay sao, rất dễ nhận thấy Tống Quốc Bằng tự mình lập vua rồi. Cô ta cho mình là ai chứ, cô ta cho rằng cô ta gọi là người ta sẽ tới? Thư ký cảm thấy Lý Lệ rất ngây thơ nha, trước kia đúng là không nhìn ra.

Tuy vậy nhưng thư ký vẫn ngoan ngoãn gật đầu đi tìm người. Sau khi hắn đi, quả nhiên thái độ của Tống Quốc Bằng như hắn nghĩ, anh gọi tôi tới tôi phải tới?

Thư ký nói xong, Lý Lệ lập tức nổi giận, nhanh điên mất rồi, cảm giác máu trong người mình chảy ngược, trực tiếp vọt lên trên óc rồi. Cô ta cảm thấy váng đầu muốn ngất, đột nhiên đứng lên vỗ bàn, hất hết tài liệu trên bàn xuống đất, một mảnh hỗn loạn. Nam thư ký nhìn giấy tờ đầy trên đất, mí mắt không nhịn được giật giật. Cô ta bị chọc tức tìm nơi tức giận, hắn lại phải sửa sang lại tài liệu một lần rồi. Ặc như vậy phiền toái vô cùng.

Lý Lệ cửa cùng không gõ trực tiếp đẩy cửa phòng làm việc của Tống Quốc Bằng tiến vào, vừa lúc trong phòng làm việc của hắn đang có người họp. Thấy Lý Lệ tức giận xuất hiện, mọi người đều không hiểu có chuyện gì xảy ra, nhưng nhìn bộ dáng của Lý Lệ như vậy cũng lắc đầu. Nơi nào còn giống một đại tiểu thư chứ, so với thổ phỉ trên đường thì không khác biệt lắm, lễ phép cơ bản nhất cũng không hiểu.

Tống Quốc Bằng cứ như vậy nhìn Lý Lệ, cũng không nói gi, cũng không nói mấy người trong phòng đi ra ngoài trước… Không nói, chỉ ngẩng đầu nhìn Lý Lệ, vẻ mặt rất buồn bực, giống như hắn cũng không biết tại sao Lý Lệ làm như vậy. Nhìn Lý Lệ nổi giận, đưa tay chỉ mấy nhân viên không hiểu chuyện ra lệnh: “Các người đi ra ngoài trước, tôi có lời muốn nói với Tống tổng.” Cô ta gằn từng chữ chữ ‘Tống tổng’, như là muốn cắn xé người Tống Quốc Bằng ra thành trăm mảnh, cắn răng nghiến lợi trông rất dữ tợn.

Mấy quản lý vừa nhìn liền cảm thấy có điểm không đúng, mấy người đứng lên nhìn Tống Quốc Bằng nói: “Tống tổng, chúng tôi ra ngoài trước, lát sau chúng ta lại bàn tiếp.” Hai đại boss của công ty tranh đấu, bọn họ thân là con tôm nhỏ nên trốn xa thì tốt hơn, vạn nhất bị lửa đạn giữa hai người bắn phải, vậy thì bọn họ chết chắc?

Mấy người đứng lên đi ra ngoài, ai biết Tống Quốc Bằng không sợ vội vàng nói: “Các anh ngồi xuống.” Âm thanh này một chút ra lệnh cũng không có, giống như đang nói chuyện với bằng hữu bình thường, sau đó đôi mắt không chứ bất kỳ một chút công kích nào nhìn Lý Lệ nói: “Lý tiểu thư, dự án của chúng ta tương đối gấp gáp, đối thủ của công ty đang chờ đợi thời cơ, cô xem cô có thể đợi không, trước hết để cho chúng tôi xử lý xong công việc đã?” Tống Quốc Bằng nói giọng thương lượng với Lý Lệ, người bên ngoài nghe cảm thấy như trưởng bối đang lấy lòng vãn bối vậy. Trong nháy mắt bọn họ đều bất mãn với Lý Lệ, hơn hai mươi năm qua Tống Quốc Bằng vì công ty mà ra sức, cũng chưa bao giờ dùng kiểu cách nhà quan đối với mọi người. Nhưng Lý Lệ thì lại không giống vậy, dáng vẻ cô ta lớn lối, nhân viên nhìn mà thấy buồn bực, cảm thấy Lý Lệ là người không có tư cách tự cao tự đại nhất trong công ty.

Tống Quốc Bằng chính là trực tiếp cho Lý Lệ một cái tát, trong nháy mắt Lý Lệ cảm thấy trên mặt mình ** cay, người khác lại không thấy, cô ta còn có thể làm sao? Cô ta tức muốn phát nổ, muốn nổ tung tất cả những tức giận mình đang có. Lý Lệ đã nói qua, cô ta ghét nhất người khác xem thường, không nhìn thấy mình. Hiện tại Tống Quốc Bằng vừa lúc làm như vậy, Lý Lệ không nhịn được bộc phát: “Tống Quốc Bằng, tôi gọi ông một tiếng Tống tổng đã là cho ông mặt mũi rồi, ông tưởng ông không là cái gì, mau đuổi những nhân viên này ra ngoài mau.”