Bà Xã, Ngoan Nào!

Chương 79: Người chính là không thể quá rỗi rãnh an nhàn

Edit: Ari
Beta: Vân
An Thần đưa tay ôm chặt cô trong ngực, chống cằm lên đầu cô: "Tô Thiển, em rốt cuộc lúc nào thì có thể yêu anh đây? Có thể cho anh một kỳ hạn được không?".
Như vậy chờ, thật là khổ!
Tô Thiển khẽ mỉm cười: "Em sẽ cố gắng, thế nào? Anh đối với mình không có lòng tin sao?".


An Thần thật cười lên: "Nếu em giống với các cô gái khác thì tốt rồi, nhưng anh chỉ yêu một mình em.".
"Vậy anh thật là mâu thuẫn!".
An Thần:......


Trở lại biệt thự, Tô Thiển tắm xong theo thường lệ mở máy vi tính ra, gần đây cô si mê tiểu thuyết, nhìn tình tiết ngược tâm ngược phổi, cô ở đáy lòng giễu cợt mình, quả nhiên, người chính là không thể quá rỗi rãnh an nhàn.


"Tại sao không sấy khô tóc?". An Thần tìm máy sấy, tỉ mỉ giúp cô sấy tóc, đưa mũi lại gần mái tóc của cô, mùi thơm đặc hữu xông vào mũi, làm lòng người vui vẻ thoải mái.


Không khỏi cổ họng miệng khô khốc, bụng dưới đầy máu hết sức buộc chặt, Tô Thiển thật đúng là, tùy tùy tiện tiện cũng có thể khơi lên dục vọng của anh.
"Em đang xem gì vậy?".


"Ừ, tiểu thuyết ngôn tình...". Nhìn xong cập nhật chương mới, Tô Thiển cảm thấy nhạt nhẽo định tắt websites, đối với bình luận của tác giả phía sau cũng không thèm nhìn.
Điện thoại trên bàn vang lên, An Thần cắn lỗ tai Tô Thiển: "Giúp anh cầm điện thoại tới đây.".


Tô Thiển vừa tránh né An Thần phun ra khí nóng, vừa đưa tay ra cầm điện thoại, trong miệng vẫn còn nói thầm: "Anh không biết tự mình lấy sao?".
An Thần cười híp mắt nhận lấy điện thoại di động, sắc mặt ở trong giây lát đó âm trầm xuống, ngay tiếp theo, không khí chung quanh cũng đi theo làm lạnh.


Tô Thiển đem cổ áo khép lại, không hiểu nhìn gương mặt anh lạnh như băng: "Anh có việc gì vậy?".
An Thần tiếp điện thoại xong, sau đó cúp điện thoại, trên mặt lạnh như băng càng thêm nồng đậm chút.
"Bảo bối, anh đi xử lý một ít chuyện, em ngủ trước đi!".
Tô Thiển gật đầu, đi thôi đi thôi.


"Hôn anh...". An Thần chỉ vào khuôn mặt anh tuấn tiến tới trước mắt Tô Thiển.
Tô Thiển đưa ngón trỏ ra điểm chỉ lên trên trán anh, đem đầu anh đẩy ra xa, nằm xuống, đắp chăn, nhắm mắt, làm liền một mạch.


An Thần bất đắc dĩ thở dài, đợi không được khát vọng nụ hôn, không thể làm gì khác hơn là đổi mình chủ động rồi.
Trộm được một nụ hôn, An Thần mặc xong áo khoác vội vã hướng nhà đi xuống.