Bà Xã, Ngoan Nào!

Chương 42: Mối thù kia không phải chỉ đơn giản như thế!

Một bên Lâm Tử Nịnh nhìn An Thần cẩn thận che chở Tô Thiển hận nghiến răng nghiến lợi, Thần ca ca chưa bao giờ đối với cô như vậy.
Cô Lí đang bưng canh gà lên, Lâm Tử Nịnh nãy ra ý hay.


Cầm 1 cái chén sạch nhỏ, 1 bên đưa cho Tô Thiển cười hơ hớ: "Chị dâu, uống canh gà, nhìn chị gầy, Thần ca ca đau lòng, uống nhìu 1 chút."
Tô Thiển hé miệng cười íu ớt: "Cảm ơn... A..."
Bất ngờ, tay Lâm Tử Nịnh khẽ run lên làm toàn bộ bát cháo gà nóng bỏng tay đó đổ hết lên tay và đùi Tô Thiển.


Đôi mắt An Thần trầm xuống, vội vàng cầm lấy tay Tô Thiển đưa lên miệng thổi nhẹ, nhìn về phía Lâm Tử Nịnh quát: "Sao lại thế? Có mỗi bát cháo cũng không bê nỗi sao?"


Nơi đáy mắt Lâm Tử Nịnh thoáng lên 1 tia u ám, sau đó lại tỏ vẻ ủy khuất mà nói: "Em xin lỗi, xin lỗi, là do bát cháo quá nóng, không phải do em cố ý...."
"Thế nào rồi? Rất đau phải không? Đã nóng phỏng tới cả tay rồi nè. Cô Lí, mang bông băng vào phòng cho tôi."


Tô Thiển được ôm như công chúa lên phòng, cảm thấy hơi nhói đau.
"Tôi không sao. anh xuống dưới chào khách đi." Tô Thiển mún rút tay về nhưng lại bị An Thần nắm chặt lấy.
"Cô Lí, bông băng mang tới đây chưa?" An Thần tức giận quát to, tốc độ rùa bò đấy à?
"Thiếu gia, của cậu đây."


An Thần nóng nãy kéo cà vạt, cầm túi đá lên chườm vào chỗ bông cho cô: "Ngoan, đừng giận nữa, cố chịu 1 chút, sẽ hết đau ngay thôi."
Động tác nhẹ nhàng nằm ngoài suy ngĩ và dự đoán của Tô Thiển. Biết An thần hơn 1 năm nay, đây là lần đầu tiên cô thấy anh dịu dàng như thế.


Tận nơi đáy lòng Tô Thiển thoáng xuất hiện cảm giác mềm mại. Trừ 3 cô ra, đây là người đàn ông quan tâm cô như thế.
"Chị dâu, chị không sao chứ?" Lâm Tử Nhiên chạy tới, khuôn mặt thể hiện rõ vẻ quan tâm.


"Chị dâu, thật sự xin lỗi, em thật sự không cố ý..." Hốc mắt Lâm Tử Nịnh hồng lên, như kiểu tất cả lượng nước mắt của cô nàng sẵn sàng trào ra bất cứ lúc nào.
Tô Thiển vẩy vẩy tay: "Tôi không sao, cô cũng không phải tự trách bản thân."


Sao cô có thể không biết rằng người phụ nữ này cố ý. Ngay từ lần đầu tiên gặp nhau cho tới nay, ánh mắt Lâm Tử Nịnh luôn nhìn cô tràn đầy thù hận, không phải là chỉ thù hận đơn giản.
"Tử Nhiên, 2 người về trc đi, hôm nào có thời gian tôi tìm cậu nói chuyện sau."


An Thần lãnh đạm mở miệng, Lâm Tử Nhiên thật ngạc nhiên, anh nỗi giận thật rồi, còn đuổi thẳng bọn họ về nữa chứ.