Bà Xã, Ngoan Nào!

Chương 4: Cậu ở thời kỳ mãn kinh à?

Edit: Thuy An
Beta: Vân​
Bảo bối, quần áo chỉ xem sẽ không biết, phải mặc ở trên người mới biết được...
​Nhiễm Mạn nhịn không được liếc bằng ánh mắt xem thường: “Tiểu Tô Tô, là ai gọi điện thoại đến máy mình bảo mình tới đón cậu? Cậu đang ở thời kì mãn kinh à?”.


Tô Thiển cười yếu ớt: “Vì mình mà cậu phải nghỉ làm, cảm ơn cậu nha!”.
Nhiễm Mạn trừng mắt: “Biết là tốt.”.
Tô Thiển cười cười, ánh mắt cũng nheo lại như vầng trăng khuyết, có người bạn tốt như vậy là may mắn của Tô Thiển cô.


“Boss, đã tới giờ ăn cơm trưa, ngài không đi sao?”. Trợ lí Trình Thành quan tâm hỏi.
An Thần lắc đầu, ngẩng lên liếc nhìn một cái rồi tiếp tục xử lý văn kiện trên tay: “Các cậu cứ đi ăn đi, tới giờ tiếp tục làm việc.”.
Trình Thành gật đầu, xoay người đi ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại.


“Bảo bối Mạn Mễ, đi dạo lâu như vậy, mình thấy đói bụng rồi.”. Nhìn Nhiễm Mạn đi đôi giày cao gót mười phân đi dạo siêu thị rồi tới shop quần áo như gió, trong lòng Tô Thiển bội phục không ngớt.
Làm con gái, cô đi giày cao gót nửa giờ liền đau hết cả bàn chân, cảm thấy thật xấu hổ.


“Ngoan, mua thêm hai bộ lễ phục dạ hội nữa chúng ta sẽ đi ăn cơm.” Nhiễm Mạn ấn nhẹ cái trán của cô một cái, hé miệng cười.
Tô Thiển không hiểu: “Bảo bối, cậu định tham gia yến hội gì sao?”.
“Sai, không phải mình mà là hai đứa mình chứ!”. Nhiễm Mạn đi vào trong cửa hàng, nhìn trái nhìn phải.


“Chúng ta???”. Tô Thiển trợn to đôi mắt, cô không nhớ rõ chính mình định tham gia yến hội gì.
Nhiễm Mạn cầm một chiếc váy lam nhạt ướm thử trên người Tô Thiển, giải thích: “Tiểu Tô Tô, đêm nay công ty mình có dạ hội, mình muốn mang theo cậu cùng đi, không được từ chối tớ.”


Còn không đợi Tô Thiển nói, Nhiễm Mạn nhanh chóng chặt đứt đường lui của cô.
Tô Thiển đau đầu đỡ cái trán: “Bảo Bối, mình cũng chẳng muốn đi xem náo nhiệt nhưng tới đó ăn không mất tiền thật quá tốt.”


Nhiễm Mạn không khỏi cười khanh khánh, con quỷ này, chiếm tiện nghi cũng thật quang minh chính đại.
“Vậy cậu cảm thấy cái này thế nào?”.


“Bảo bối, quần áo chỉ xem sẽ không biết, phải mặc ở trên người mới biết được, để mình đi thử đi.”. Tô Thiển bất đắc dĩ mở miệng, lấy quần áo đi tới phòng thử đồ.


Tô Thiển thay xong đi ra ngoài, Nhiễm Mạn lập tức đi tới, hôn bẹp một cái lên khuôn mặt trắng nõn phúng phính của cô: “Vợ yêu của ta thật sự rất xinh đẹp.”.
Tô Thiển lãnh đạm lau dấu môi trên mặt mình, khẽ nhếch đôi môi bạc: “Cút!”.


“Đừng nóng giận, đừng nóng giận, không cho nhìn thì không nhìn.”. Nhiễm Mạn vội vàng cười nịnh nọt.
“Đẹp thì đẹp, có làm được gì đâu.”. Tô Thiển đứng trước gương trái phải lắc lư một cái, thở dài.
“Bà chủ, tính tiền.”.