Bà Xã, Ngoan Nào!

Chương 201: Sự tấn công của bầy sói (2)

Chung quanh khu rừng Tùng này bỗng phát ra tiếng động mạnh ào ào,trong lòng anh cảnh giác cao độ,từ bụi cỏ lộ ra không dưới mười dôi mắt sói xanh lè, lòng anh chợt trầm xuống, ánh mắt lướt qua nhanh, vừa đủ mười con sói đói.


Trong lòng anh đang tính toán kế sách giải quyết đám sói này như thế nào, nếu một chiêu mà giết được một con thì với tốc độ nhanh khả năng diệt hết chúng là có thể.


Bầy sói từ từ đi gần anh, anh cố gắng để cho lòng mình bình tĩnh, nếu như nói trong hoàn cảnh đang bị thương mà còn bị sói bao vây như vậy nếu là người khác mà còn có thể bình tĩnh thì chắc chắn gạt người rồi.


An Thần yên lặng đặt tay trên cò súng, cùng con sói nhìn nhau, đột nhiên, con sói nhào đến anh mở màn cuộc tấn công, cũng chính là ở trong tích tắc đấy, An Thần nhanh chóng giơ súng, hướng về con sói đầu đàn dang bổ nhào tới mình bắn một phát, chỉ một phát súng xuyên đầu của nó, con sói hung hăng theo quán tính ngã về phía sau,nằm trên mặt đất bất động.


Sói đầu đàn chết rồi, bầy sói như nổi giận. Lần này, bầy sói tản ra bao vây xung quanh cùng tấn công một lươt, mở to miệng nhắm An thần mà nhào tới.
Đôi mắt ngăm đen của An Thần khép lại đầy nguy hiểm, khóe miệng nhẹ cười so với Diêm Vương không hơn không kém.


Không biết bầy sói tấn công theo hướng nào, An Thần trở tay theo phản xạ, giơ súng lên nhắm con sói phóng qua là nhả đạn, từng con từng con sói thay nhau ngã xuống, khi anh đang bóp cò thì phát hiện súng không còn đạn nữa.
Còn sót lại một con sói, ngồi cách đó năm mét, anh và nó cả hai đang nhìn nhau chằm chằm.


Không ai dám coi thường nhau, chung quanh đều là xác cùa mấy con soái nằm la liệt, mùi máu tươi lan tràn nghe mà lỗ mũi thật khó chịu, mắt An Thần hiện lên một màu đỏ như máu.


Không khí chung quanh, làm người ta căng thẳng hít thở không thông, hai phe cũng không có nhúc nhích, An Thần thể lực đã hao tổn đi hơn phân nửa, vết thương trên người do anh dùng sức nhiều nen càng đau thêm, sắc mặt càng tái nhợt.


Không hề báo trước, con sói này lấy khí thế đánh tới nhanh như chớp, mắt An Thần như sâu thêm một tầng dồn hết sức mình vào roi ngựa đánh tới.
Chát —-


Con sói bị đau lui thật xa, máu chảy ướt thắm đẫm lớp lông xám đen của nó, nhìn về phía An Thần trong mắt có sợ hãi, bắt đầu bất an lui về phía sau.


An Thần trong lòng vừa mới bắt đầu ổn định lại một chút, con sói kia lui về sau bỗng bất ngờ tấn công mạnh mẽ,An Thần không tránh kịp nó nên bị đè chặt xuống đất.


Móng sói dùng hết sức cào cấu vào tay anh, đầu thì vươn tới người anh định cắn nhưng bị An Thần dùng roi ngựa ghìm chặt đầu không thể nhúc nhích.
Đang lúc An Thần phải đối phó với con sói đói đang muốn kiệt sức, bổng một tiếng súng vang phá vỡ bầu trời.


Móng vuốt sói huơ loạng hai cái liền không có hơi sức, ngã xuống trên mặt đất.
An Thần dùng sức quay đầu lại, cười, một cô gái đang còn giữ chặt cò súng như vừa nhắm hướng con sói sau lưng anh mà nhả đạn, chẳng lẽ ở chỗ này anh có thể nhìn thấy cô gái bảo bối cùa mình.


Anh quả nhiên là mệt muốn chết rồi, bảo bối của anh người phụ nữ của anh làm sao có thể xuất hiện ở chỗ này, anh cũng không cho phép bảo bối của anh xuất hiện tại nơi này.
"An Thần!!!".
Người phụ nữ hướng anh chạy vội tới, lo lắng la lên anh.


An Thần lần nữa nâng lên đôi mắt, dò xét cẩn thận lên trước mắt người phụ nữ, đây không phải là Tô Thiển thì là ai?
"Lão Đại, anh không sao chứ.".


Phía sau,một đám người trên máy bay trực thăng đi xuống, vội chạy đến cạnh anh. Y Na, Vũ Đình, Dạ Thương, chính là tất cả thủ hạ ở lại thành phố S đều tới.
An Thần lúc này mới dám thật sự xác định người nhào đến ôm anh gọi nháo tên anh, chính là người vợ bảo bối yêu quí của anh.


Lúc này ý thức phục hồi một ít, An Thần trên mặt nhiệt độ chợt giảm xuống, dùng hết hơi sức đẩy ra cô, căm tức nhìn, điên cuồng hét lên: "Ai cho em tới, ai cho phép em bước ra thành phố S đấy!!!".
Đáng chết, không biết rất là nguy hiểm sao?


Tô Thiển nhìn vết thương trên người anh, miệng cùng không ngừng chảy máu, khóc nức nở, lần nữa nhào qua ôm chặt anh: "ông xã, anh chảy máu, thật là nhiều máu......".
An Thần mang đôi mắt sắc lạnh nhìn xung quanh, con mắt thâm sâu không thấy đáy: "Ai cho các người dẫn cô ấy tới, muốn chết phải không?".


Nhóm ngưởi của Bân Tử vừa đến cảm thấy giật mình kinh hãi.
Lão Đại rốt cuộc dũng mãnh đến dường nào, mấy người bọn họ muốn diệt hết bầy sói mười con đó cũng phải cố hết sức, lão Đại hiện tại bị thương nặng như vậy đã tiêu diệt bầy sói này như thế nào.


" Ông xã,anh đừng nói nữa, sẽ chảy máu thêm thôi, anh mất nhiều máu lắm rồi.......".
Tô Thiển trước nay luôn luôn bình tĩnh. Nhưng bây giờ khi nhìn thấy An Thần trên người không ngừng chày máu, lòng của cô không thể kiên định được, cô đau lòng muốn chết.


Những thứ này, đều là máu của người đàn ông cô yêu.
"Chị dâu nhỏ, trước tiên đem lão Đại đặt lên máy bay rồi lại nói, anh ấy cần cầm máu, chữa trị ngay.".
Y Na đỡ Tô Thiển dậy, Bân Tử cùng mọi người vội vàng đem An Thần đặt lên máy bay trực thăng.


Trước đó, Ám Dạ đưa người tới hơn nữa ở Châu Phi còn có mấy vạn người, bọn họ đã phá hư các thiết bị điện tử xung quanh và xâm nhập được vào nội bộ của Tây Tác.