Beta: Minh Minh
An Thần lật người, hết sức khó chịu dừng tay: “Vào đi.”
Tô Thiển trên mặt hồng hồng, theo bản năng đưa tay kéo tấm chăn bên cạnh.
Nhưng Lâm Tử Tiến thấy vô cùng khó xử đi cũng không được, lui cũng không xong, còn Lâm Tử Nịnh phía sau dứt khoát, đẩy anh trai mình liền xông vào trong.
Vừa vào cửa, cũng không thèm để ý đến Tô Thiển đang nằm trên giường bệnh, trực tiếp đi đến trước mắt An Thần, mang theo ghen tuông nồng đậm.
“Anh Thần, nghe nói chị dâu xảy ra chút chuyện, chúng em cố ý đến thăm chị.”
Cô nói xong hai câu, khuôn mặt Tô Thiển nhất thời nổi hắc tuyến, đến thăm cô? Bộ dáng như vậy giống như đến thăm cô?
An Thần gật đầu một cái, cánh tay vừa né tránh Lâm Tử Nịnh bay đến vừa đi đến bên cạnh Lâm Tử Nhiên: “Tử Nhiên, ngồi xuống đi.”
Lâm Tử Nhiên gật đầu, ôm lấy hoa tươi cùng trái cây đi vào trong, liếc thấy Tô Thiển liền biến sắc, An Thần vội vàng kéo Lâm Tử Nhiên nhưng đi ra ngoài.
"Sao rồi?".
Nhưng Lâm Tử Nhiên không hiểu, anh vừa mới tiến vào, như thế nào lại bị đẩy ra. “Tô Thiển bị dị ứng với hoa, trong hoa viên vốn không còn trồng hoa rồi, sao cậu lại có thể mang vào!” Sáng sớm anh liền phân phó xuống, bí mật ra lệnh cho trên dưới không cho có những thứ như hoa tươi, người này, còn dám mang vào bên trong!
Lâm Tử Nhiên nhìn sắc mặt có chút trắng bệch của Tô Thiển, nhìn lại một chút hoa tươi kiều diễm ướt át trong tay, vội vàng kêu hộ sĩ nhỏ một bên cầm đi xử lý.
Sau một lúc lâu mới nói: “Đại ca bảo hộ chị dâu ghê quá.”
Nhớ đến bà cô nhỏ trong nhà kia, anh liền nhức đầu, thỉnh thoảng anh sẽ phải chỉnh một chút cho hiểu đường lối.
An Thần cười lên, người phụ nữ bảo bối của anh, anh không che chở người nào che chở.
Anh bắt hắn đến phòng rửa tay để rửa lại hai tay cầm hoa tươi, lúc xác định không còn phấn hoa lưu lại trên tay, không nguy hại cho Tô Thiển mới chấp nhận cho anh vào.
Phía trước, Lâm Tử nét mặt dương quái khí nhìn Tô Thiển vài lần, không có lời thừa thải, lại khiến Tô Thiển vạn phần khó chịu.
“Chị dâu bị dị ứng với phấn hoa?”
Hồi lâu, Lâm Tử Nịnh mới tự nhiên ngồi trên ghế solon, thình lình hỏi một câu như vậy.
Tô Thiển lạnh lùng, quan hệ của cô cũng Lâm Tử Nịnh luôn luôn cứng ngắc, để cô biết chuyện này, chỉ có hại không có ích!
Cô theo đuổi tâm tư của mình.
Đừng nói người này đối với cô địch ý nặng, ở trước mặt địch bại lộ một khuyết điểm cũng có thể lấy mạng người, mặc dù không chết, nhưng cũng nửa chết nửa sống.
Xác thực, lúc này Lâm Tử Nịnh, đã có kế hoạch trong lòng, cô cùng Tô Thiển tùy thời cũng có thể chạm mặt, tụy tiện chọn một lúc, cũng có thể động đến cô.
Tiết thanh minh, anh An Thần ở trước mặt mọi người làm cho cô khó chịu, nợ nần này thế nào cũng phải đòi lại trên người Tô Thiển.
Ngược lại cô nửa điểm cũng không lo cho mình có cùng kết quả với Doãn Phỉ Phỉ, dù sao Doãn Phỉ Phỉ chỉ là một phụ nữ tầm thường dựa vào đàn ông mà sống, cô thì khác, An Thần nhìn mặt mũi của ba mẹ cô, quyết định sẽ không làm gì cô.
Lại nói, Doãn Phỉ Phỉ bắt cóc cô ta, đánh cô ta gần chết thiếu sống, mình chỉ là nho nhỏ ác chỉnh một chút, cùng lắm An Thần chỉ nói cô mấy câu, còn có thể làm gì với cô.
Nghĩ như vậy, khóe miệng Lâm tử Ninh đều đắc ý rõ.
“Cảm ơn em Tử Nịnh quan tâm, chị sẽ cẩn thận.”
Cô nói có thâm ý khác, Tô Thiển trả lời cũng có thâm ý, trong lòng hai người đều không yên, một nghĩ tính toán làm như thế nào, một người nghĩ tránh né như thế nào.
Cô cũng không nghĩ đùa bỡn quá nhiều lòng người, có thể tránh liền tránh, những chuyện kia người lo tôi gạt, cô kiến thức nông cạn không biết, cũng không muốn biết.
Lâm Tử Nịnh cười lạnh nhìn cô chằm chằm, Tô Thiển im lặng lặng yên nhìn chằm chằm trần nhà, cho đến khi An Thần quay lại, hai người mới một lần nữa đổi một kiểu nụ cười dụ dỗ.
An Thần lấy quả táo rửa xong ngồi ở bên giường gọt vỏ cho Tô Thiển, trong bàn tay khéo léo của An Thần, vỏ quả táo càng kéo càng dài…
Tô Thiển đang muốn nhận lấy, An Thần khéo léo tránh ra, bất mãn lườm cô một cái.
Tô Thiển uất ức, chẳng lẽ không phải gọt cho cô?
Quá ghê tởm, cho dù cô gọt không đẹp cũng nên cho cô mặt mũi chứ.
An Thân giống như đọc được tâm tư của cô, tức giận xoa mái tóc cô: “Trên cổ em còn có vết thương, cái này lớn quá, gặm không tốt, anh căt nhỏ ra cho em.”
Trong nháy mắt Tô Thiển thẹn thùng giống như cô vợ nhỏ, mặt đỏ hồng như suốt hai mươi mấy năm tập trung lại.
Lâm Tử Nịnh cắn chặt môi, hết sức đè nén không thoải mái trong lòng, An Thần có khi nào tỉ mỉ như vậy với cô?
Thật ra thì, cô không muốn thừa nhận. Cho đến nay, đến một con mắt An Thần cũng không có cho cô!
Một ngày nào đó, Tô Thiển sẽ thua trên tay cô.