Bà Xã, Ngoan Nào!

Chương 161: Khiến người đời xem một chút, chọc giận An Thần anh, đến cuối cùng là có kết quả gì!

Beta: Minh Minh
Bọn họ hiện tại chỉ muốn hướng trang viên của Mộ Dung thiếu gia mà đến, nơi này, sẽ lập tức diễn ra một cuộc đùa giỡn đặc sắc.
Thật sự là không thể bỏ qua.


An Thần cả người cứng ngắc đứng ở bên ngoài năm thước, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn chằm chằm vào Tô Thiển đang hôn mê bất tỉnh.
Hoa Tử bất đắc dĩ, đành phải đưa cho anh một bộ y phục, ý bảo anh mặcvào, An Thần ngược lại không có từ chối, hai ba cái liền mặc lên, đivào.


Mấy bác sĩ ngoại thương đứng đầu vây quanh Tô Thiển, trong khay bănggạc dính máu càng ngày càng nhiều, An Thần nhìn da đầu tê dại, đó là máu người phụ nữ của anh!!!


Một loạt xử lý, trị liệu xong, mọi người mới thở phào một hơi, Hoa Tửchậm rãi xoay người, hướng về phía An Thần nở một nụ cười thật tươi.
Mặc dù vết thương rất sâu, rất nghiêm trọng, nhưng là, không có dạng vết thương gì mà Lưu Hoa anh không thể xử lý được.
"Lúc nào thì có thể tỉnh?".


An Thần tuyệt không nghi ngờ kĩ thuật của Hoa Tử, anh là tuyệt đối tintưởng, chỉ là nhìn người phụ nữ bảo bối của anh mà đau lòng.
"Tôi trước sẽ truyền dinh dưỡng cho cô ấy, đoán chừng một lát là tỉnh lại, đừng lo lắng.".


Hoa Tử cùng mọi người đem Tô Thiển đẩy tới phòng bệnh bình thường, AnThần ngồi ở trước giường bệnh, lòng ngón tay ma sát với khuôn mặt táinhợt của cô, hôn xuống, mang theo đau lòng cùng tự trách.
"Bảo bối thật xin lỗi, về sau sẽ không bao giờ để cho em bị thương nữa, tin tưởng anh.".


Trên người Tô Thiển quấn từng lớp từng lớp băng, anh đụng một cái cũngkhông dám, trong ánh mắt tràn đầy đều là tự trách, người phụ nữ của anh, kim châm cũng không dám, rốt cuộc là thế nào chịu qua những thứ đòn roi này...


Điện thoại di động trong túi vang lên, lần nữa khẽ hôn gò má của TôThiển một cái, mới đứng lên ra khỏi phòng bệnh, híp mắt tiếp điện thoại, giọng điệu lạnh làm người ta phát run.


Doãn Phỉ Phỉ nhìn chằm chằm cá sấu trong hồ, tất cả đều khai ra, thì ralà Nghiêm An, cùng với nhóm người định giở trò bỉ ối với người phụ nữcủa anh có quan hệ thân thuộc.
Quả nhiên là không có tên nào là người tốt!


Lần trước không có tìm người nhà bọn hắn gây phiền toái, đã là quá nhântừ rồi, chúng lại còn dám dùng cùng cái thủ đoạn này tới trêu chọc anh,Thật! Không! Biết! Sống! Chết!


Sai Bân Tử đem già trẻ lớn bé trong Nghiêm gia đều trói lại, anh lần này nhất định phải khiến người đời xem một chút, chọc giận An Thần anh, đến tột cùng là có kết quả gì!
Mộ Dung thiếu gia thật lâu chưa có khai trai.


Về phần ả tiện nhân họ Doản. An Thần khóe miệng gợi lên nụ cười tàn nhẫn, anh cảm thấy, lúc trước bản thân đã quá tốt bụng rồi.
Có Nhiễm Mạn, Y Na cùng Vũ Đình chiếu cố, An Thần yên tâm dặn dò mấy câu liền tiến về trang viên của Mộ Dung Kiệt.


Trang viên này, phía dưới là pháp trường, chuyên môn dùng để xử trí phản đồ không quy không củ, hay là kẻ địch.


Đối với những thứ hình cụ kia, càng làm cho người ta rợn cả tóc gáy,kia là hơn ao cá sấu rộng hơn chục nghìn mét vuông, trong truyền thuyết, có không ít người chọc giận Mộ Dung Kiệt cũng vùi thân ở trong bụng cásấu.
Thượng Quan Uyển Nhi, chính là một trong số những người đó.


Năm đó, thiên kim tiểu thư Thượng Quan gia Thượng Quan Uyển Nhi, liêntiếp khiêu khích tính khí cũng như quyền uy của Mộ Dung Kiệt, cuối cùng làm hại người phụ nữ mà hắn yêu sinh non.


Có video làm chứng, kết quả của Thượng Quan Uyển Nhi, chính là nhìnthân thể mình từng chút từng chút một biến mất trong bụng cá sấu, cáiloại trình độ tàn nhẫn đó, làm người khác phải khϊế͙p͙ sợ.


Lần này, An Thần không chỉ muốn Doãn Phỉ Phỉ tự mình thể nghiệm loại đau khổ này, còn nuốn cô bị nhục nhã trước.
Bên trong pháp trường, trừ người của Ám Dạ và Long Hổ bang ở bên ngoài, chính là mười mấy nhân khẩu của Nghiêm gia.


Bân Tử xoải bước chân, một tay khoác lên trên bả vai của Trương Thiên, cười đùa: "Huynh đệ, Mộ Dung thiếu gia thật lâu không tìm phụ nữ đi.".
Nhìn những tên kia, tựa hồ cũng rất hưng phấn đấy.
Trương Thiên cao ngạo chợt nhíu mày,chọc chọc Tử Mực bên cạnh: "Lần này người nào động thủ?".


Tử Mực không có nói nhiều, bày tỏ thái độ của mình bây giờ đối vớichuyện này hoàn toàn không có hứng thú, từ sau khi xảy ra sự việc củaLương Đình, anh liền tận lực để cho mình không bị dính máu, anh biết làcô sợ.
"Đương nhiên là tôi tới, anh còn muốn cùng tôi tranh giành?".


Bân Tử nhíu mày, vỗ một cái vào lưng của Trương Thiên, thiếu chút nữa khiến cho anh không thể nuốt trôi một hơi.
Trương Thiên điên cuồng hét lên: "Ngươi mưu sát!".
Bân Tử vội vàng cười theo, cợt nhã: "Trương ca, chúng ta cùng nhau. Bằng hữu thì phải cùng nhau chia sẻ nha, ha ha".
Trương Thiên:......


Thánh Kiệt đi tới, đem ý tứ của lão Đại đơn giản mà thuật lại, Bân Tử trên người cảm thấy thật kích động.
Còn có kịch hay để xem nha!!!
OMG!!!
"An thiếu gia càng ngày càng hung ác rồi, tôi hiện tại rốt cuộc biết, anh cùng lão Đại tại sao quan hệ lại tốt như vậy.".


Trương Thiên cười ra tiếng, phân phó thủ hạ chuẩn bị xong việc An thiếugia giao phó, loại chuyện đó, chỉ là nghe nói qua, còn chưa có tận mắtnhìn thấy.
Thời điểm An Thần tới nơi, vừa đúng lúc gặp phải người của Long Hổ bangdẫn hai con chó săn lớn ra ngoài. (*ngồi mơ màng tưởng tượng* mình thậtquá BT mà)


Khóe miệng của anh nâng lên nụ cười tàn nhẫn, tay đút túi quần dạo bước.
"Lão Đại.".
"Lão Đại.".
"An thiếu gia.".
Thấy An Thần đi tới, bọn họ rối rít hướng anh chào hỏi, mọi người trong mắt không thể che giấu dáng vẻ hưng phấn và kích động.


Người của Nghiêm gia nhận thấy, đám người kia là ma quỷ, thật, một đám ma quỷ hút máu người.
So với ma quỷ còn kinh khủng hơn, bởi vì không ai có thể áp chế bọn họ, không ai có thể chân chính cùng bọn họ đối đầu.


Giờ phút này, một tiểu bối của Nghiêm gia đang bị treo ngược trên khôngtrung của ao cá sấu, bọn họ vẫn như cũ không dám thở mạnh.
Một khi chọc giận bọn họ, Nghiêm gia cũng không chỉ một sinh mạng gặpnguy hiểm, bọn họ chỉ có thể lựa chọn bảo vệ tốt bản thân mình.


Như vậy có thể thấy được, lòng người thật sự là lạnh lùng, ngay cả những người bên kia là thân nhân của mình.
Doãn Phỉ Phỉ run run rẩy rẩy nhìn hai con chó săn đang bị dắt tới, mặcdù cô không biết An Thần muốn làm gì, nhưng mà, nhất định là rất tànnhẫn.


Muốn sợ hãi kêu, miệng lại bị bịt chặt, chỉ có thể hoảng sợ nhìn hai con chó săn cao lớn như ngựa tiến vào.
"Nghe nói chú đang có trò vui, tôi cũng muốn tới tham gia náo nhiệt.".
Cách đó không xa, Mộ Dung Kiệt mang theo khí chất cường đại đi về phía An Thần, trên mặt là ý cười.


An Thần gật đầu cùng anh chào hỏi, không khỏi cảm khái, tình yêu của đại ca đã đến lúc thu hoạch, thế nhưng anh lại vẫn còn đang trên đường làmcách mạng.


Cho nên gọi anh là đại ca, không phải là bởi vì thực lực cách xa, hoàntoàn là năm đó anh bị lừa gạt, tuyệt đối trong lòng không nghĩ tới, MộDung Kiệt luôn lãnh khốc, lại phúc hắc không ai bằng.
"Chị dâu gần đây có khỏe không?".
Kiệt khóe mắt cùng cười lên, gật đầu: "Rất tốt.".


"Lão Đại, cũng chuẩn bị xong, khi nào thì bắt đầu?". Bân Tử tới gần, có chút không kịp chờ đợi hỏi An Thần.
An Thần liếc nhìn Doãn Phỉ Phỉ đang hoảng sợ, mặt không có một tia tình cảm, gật đầu: "Bắt đầu đi.".


Bân Tử thiếu chút nữa nhảy lên thật cao, vì hình tượng bản thân mà chịuđựng, xoay người, học bộ dáng lạnh lùng của lão Đại hướng về phía thủ hạ ý bảo có thể bắt đầu.


Hai người mặc áo đen, mang theo kính râm màu đen, cường tráng đem DoãnPhỉ Phỉ lôi vào trong phòng, đi theo ngay phía sau, còn có hai con chó săn lớn bị hạ xuân dược. (BT…dã man quá Thần ca à…)