Beta: Minh Minh+yunafr
Edit:HẠ BĂNG
Thừa dịp đang điều tra vụ thắng xe, An Thần cho gọi bọn người Bân tửthương lượng đối sách, dù sao, nhiều người suy nghĩ vẫn hơn, đối với mấy tên thuộc hạ, An Thần từ trước đến giờ vô cùng tin tưởng.
Nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nên nghi ngờngười. Đạo lý này An Thần hiểu sâu nhất, cũng là người dùng tốt nhất.
Bân tử sờ cằm, một bộ cà lơ phất phơ, gọi anh đến,bởi vì ngày thường quỷ kế cũng nhiều nhất.
Mấy người rối rít đưa ánh mắt đến trên người anh, đang mong đợi anh nói ra điều cần biết.
Bân tử đắc ý nhướng mi, ừ mấy tiếng, lúc này mới không nhanh không chậmmà nói: "Theo tôi dứt khoát đem người gây ra họa xử lý, cho An Dịch ratay, đem sự tình giải quyết dứt khoát, bảo đảm từ nay về sau không cóngười nào biết.".
Mấy người đen mặt lại!
"Chúng ta đang nghiên cứu chính là, như thế nào khiến chị dâu tin tưởngmới được, xe không phải là do có người động tay động chân mà là thắng xe không ăn, đây chẳng qua là việc ngoài ý muốn, người gây ra họa nhấtđịnh là phải xử lý, cái người này mới coi điểm quan trọng?".
Thánh Kiệt ghét bỏ nhìn anh, nhàn nhạt đem mắt chuyển tới trên người YNa, anh gần đây phát hiện, nha đầu kia càng ngày càng đáng yêu.
An Thần gõ lên mặt bàn, tiếp tục xem ý kiến của mấy người còn lại.
"Nếu nói là thời điểm bảo dưởng xe, sơ ý không xiết chặt ốc, hoặc làthiếu sót một ít đinh ốc, đưa đến thắng xe không trợ lực là việc bìnhthường, như vậy thắng xe không ăn, thật cũng không phải là không cóchuyện như vậy.".
An Dịch uống một hớp cà phê, suy tư trả lời.
Một câu nói, trong nháy mắt khiến mắt An Thần sáng rực lên, chuyện đơn giản như vậy, anh làm sao lại không nghĩ tới đi!
Thiệt là, phàm là chuyện đụng tới Tô Thiển, đầu óc của anh liền loạn, không thể suy nghĩ được gì.
Pằng, một cái vỗ trên bàn, sợ tới mức hai chân Bân tử đứng không vững té trên mặt đất, thật lâu mới xoa mông bò dậy.
Ai oán nhìn chằm chằm gương mặt đang tươi cười của lão Đại: "Lão Đại, anh hù chết tâm linh nhỏ bé của tôi rồi.".
An Thần khóe miệng tươi cười, tâm tình tốt hơn một chút, cũng không cùng anh so đo.
Anh một thân y phục đắt giá, ưu nhã sải bước hướng lầu dưới đi xuống,nhiều ngày như vậy rồi, anh rốt cuộc có thể an tâm đứng trước mặt TôThiển,cô gái nhỏ xấu xa đó.