Edit: Hàn Tử Cao
Beta:yunafr
"MD, ai nói An Thần không thể chọc, tao nghĩ tiểu đệ của lão tử chính là phải nếm thử một chút xem có mùi vị gì!". Thô bạo xé quần áo Tô Thiển
Tô Thiển quả thực rất đẹp, quá mê người, thức ăn ngon đến miệng không ăn, quả thực là thiên lý bất dung!
"Mày điên rồi, chúng tao còn không muốn chết, đi nhanh lên đi!!!".
Người đàn ông ánh mắt trở nên ác độc, có câu nói, cái gì càng không thể có được lại càng có mị lực, nhìn Tô Thiển bắp đùi trắng bóng, toàn thân đều hừng hực như lửa.
"Bọ mày sợ cái gì? Xảy ra chuyện gì tao gánh, An Thần là nhân vật nào, cô gái là ai, cô ta bị chúng ta cường bạo dám nói với An Thần sao? Cô ta không sợ An Thần vứt bỏ cô ta sao?"
An Thần là ai a, sẽ chấp nhận một người đàn bà đã bị người khác dùng qua?
Mấy tên còn lại hơi sững sờ, nhất thời lại cảm thấy hắn nói không phải không có lý, mới vừa còn hoảng loạn trong lòng trong nháy mắt bình tỉnh lại, thậm chí hưng phấn nhiều hơn một chút, có thể thưởng thức người phụ nữ của An Thần, chết cũng đáng!
Một đám giống như ác ma, cười tà từ từ hướng hai người tiến tới gần.
"Biến, cút ngay!". Nhiễm Mạn tức giận, thân thể không ngừng run rẩy, con bà nó, bình thường đều là cô chơi đùa đàn ông, lại không nghĩ có một ngày sẽ lại bị đàn ông chơi đùa lại, đây chính là báo ứng?
"Buông ra lão nương! Cút cho ta!". Tô Thiển phẫn nộ, từng chút lui về phía sau, xe chật hẹp làm cho cô không thể lui được nữa, rốt cuộc kinh hoảng: "An Thần sẽ không bỏ qua cho tất cả các ngươi, các ngươi đây là tự tìm đường chết...".
"Bảo bối, cái gì cũng đừng nói nữa, cô là trốn không thoát đâu, vẫn là ngoan ngoãn theo tất cả chúng ta bồi tiếp đi, chúng ta nhiều người như vậy, có thể cùng chúng ta trải qua rất nhiều ngày nha...".Nằm đè lên người cô người đàn ông máu huyết phun trào vươn tay nắm lấy môi mềm mại của cô, một hồi xoa nắn.
Tô Thiển vẻ mặt căng thẳng, chán ghét nhìn bàn tay để trước ngực cô, khóe mắt, chẳng biết lúc nào đã chảy ra nước mắt, khóe miệng, đột ngột bị cắn tràn ra máu tươi, hôm nay chạy trời không khỏi nắng đi?
Nhiễm Mạn bị ôm ra ngoài xe, xa xa còn có thể nghe cô hốt hoảng sợ hãi kêu.
Nam tử cúi người ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ khóe miệng tràn ra máu tươi của cô, quần áo ở trong giây lát bị xé nát, ngón tay không an phận di chuyển từ cổ xuống dưới một chút, trong mắt trên người tất cả đều là sắc thái ȶìиɦ ɖu͙ƈ!
Trong lòng, hung hăng co rút đau đớn!
"Đừng đụng tôi, không cần...".
An Thần, cô thật là nhớ An Thần!
Két —–
Mười mấy chiếc xe Ferrari rất phong cách bản với số lượng có hạn tiến sát dừng tại bãi đỗ xe, tiếng phan xe hung hăng xé toạc bầu trời, khi xe dung lại đèn xe mở ra, trong nháy mắt đem bóng tối nhà để xe làm sáng chói mắt.
Mấy tên kia thân thể cũng chấn động, vội vã leo ra khỏi xe tra xét.
Từ trên xe xuống không dưới 20 người đàn ồn cao lớn uy mãnh, người đàn ông cả người đi trước tản ra hơi thở lạnh như băng, trong mắt không nhìn ra một tia ấm áp, mị lực bắn ra bốn phía trong tròng mắt toát ra khí thế của sự cuồng ngạo, giữa hai chân mày có một luồng cường thế trời sinh, làm cho người ta cảm thấy lấy lạnh như băng biểu tình cách xa người ngoài ngàn dặm!
Đó không phải là An Thần thì còn là ai? Ngoại trừ khí thế vương giả của anh, còn ai có loại này khí phách cùng mị lực có thể ở trong nháy mắt làm khϊế͙p͙ sợ mọi người?
Bất giác, mấy người thân thể hoàn toàn không chịu chỉ đạo của đại não khống chế quỳ xuống đất, xong đời, bọn họ xong đời...
Trên vẻ mặt người này lãnh khốc cùng mùi khát máu đang nhìn đến mấy người xiêm áo không ngay ngắn từ trong xe Nhiễm Mạn chui ra trong lúc này thay đổi càng hung ác hơn, dường như muốn đem mấy người đó băm vằm.
Không cần An Thần nói gì, súng trên tay hộ vệ đã để trên huyệt thái dương của bọn chúng.
Thằng kia vượt lên trước vọt tới trước xe, mới vừa liếc mắt nhìn lại bị hù phải quay lưng lại, sắc mặt đại biến.
An Thần trong lòng không khỏi xẹt qua một tia hoảng hốt, vội vàng xông tới, nhìn Tô Thiển toàn thân trơ trụi bị trói lại, đôi mắt tràn đầy tơ máu, lửa giận ngập trời quay lưng lại: "Trước tiên thiến hết cho ta!".
Chui vào bên trong xe, tháo sợi dây thừng trên tay, cởi áo khoác của mình đem cô gắt gao bọc lại.
Tô Thiển nhìn thấy An Thần, rốt cuộc không nhịn được nhỏ giọng khóc lên, bò dậy liền ôm lấy anh.
"An Thần... Anh cuối cùng cũng tới.....".
Cô thật là sợ, mới vừa thiếu chút nữa liền... Trong lòng thấp thỏm bất an, lại mang mấy phần đã thoát khỏi nạn kiếp sống vô cùng mừng rỡ!!!
Cơ hồ chỉ là một trong nháy mắt, Tô Thiển ghé vào trong ngực của anh ngăn không được run rẩy, trong mắt của An Thần hạ xuống, trái tim rất đau!!!
Vỗ nhẹ phía sau lưng của cô: "Bảo bối, thật xin lỗi, là anh không có bảo vệ em tốt.".
Bảo bối của anh, nha đầu của anh, người phụ nữ của anh, tại sao có thể bị người khi dễ thành ra như vậy!!!
Ánh mắt rơi thẳng vào sáu người quỳ gối bên ngoài đang phát run, cơ hồ là trong thời gian ngắn, liền đem cảm thấy lửa giận phun trào.
Trên cái thế giới này, không có người nào có thể động đến người phụ nữ của anh, ai dám động đến, giết không tha!