Edit: Nhí Boo
Beta: Vân
Tô Thiển trợn to hai mắt, cái miệng nhỏ nhắn vô cùng không thành thật ở trong miệng anh chuyển, làm cho An Thần tâm ngứa một chút.
Nhẹ nhàng cắn lên hai cái, cảm giác kia, thật sự là quá tuyệt vời.
Bàn tay trợt xuống, dừng lại ở khu rừng rậm tuyệt vời kia, đang muốn đưa ngón tay vào bên trong, lại bị Tô Thiển đẩy ra.
Còn chưa kịp phản ứng, liền thấy Tô Thiển che bụng, sắc mặt tái nhợt.
"Thế nào?". An Thần cả kinh: "Nơi nào không thoải mái?".
Tô Thiển cắn môi, thẹn thùng nhìn đi chỗ khác, ấp a ấp úng: "Hình như là, dì tới...".
An Thần:......
Tô Thiển nằm ở trong lòng An Thần, tay chân lạnh như băng, bụng đau làm cô có chút không chịu nổi, mỗi tháng mấy ngày nay, cô trên căn bản cũng nương nhờ anh vì mình sưởi ấm.
An Thần lấy nước đường đỏ đút cho cô: "Khá hơn chút nào không?".
Tô điểm gật nhẹ đầu, thật ra thì nơi đó đã khá hơn chút rồi, chỉ biết càng ngày càng đau, nhìn anh nhiệt tâm như vậy, không muốn làm anh lo lắng, nhiều năm gặp chuyện như vậy, sớm đã quen.
Đây chính là làm người phụ nữ bi ai!
Chợt nhớ tới hai ngày nay trên web lưu hành một đoạn văn: nếu là người đàn ông có thể thay thế người phụ nữ đau bụng kinh, sản xuất, nạo thai hoặc sanh non, bà đây cũng nguyện ý cho anh mua xe mua nhà!
Tô Thiển buồn cười nhưng cười không ra được, vẻ mặt có vẻ có chút vặn vẹo, An Thần còn tưởng rằng lại bị đau rồi, ôm cô muốn đến bệnh viện.
Tô Thiển chi chi ngô ngô nửa ngày mới nói rõ ràng mình mới vừa rồi đang suy nghĩ gì, sắc mặt An Thần đen rồi lại trắng, tư tưởng người phụ nữ này không thể bình thường một chút sao?
Chỉ là như đã nói qua, nếu như có thể, anh ngược lại vui lòng thay mặt Tô Thiển chịu tội!
Kéo kéo gương mặt trắng noãn của cô, phát hiện nó lạnh vô cùng, lại nắm tay lên chân cô, cũng lạnh đến dọa người, An Thần chân mày nhíu lên, chui vào chăn, một tay kéo lấy cô, hồi lâu mới hỏi: "Có khá hơn chút nào hay không?".
Lồng ngực của anh vừa rộng vừa ấm, lòng Tô Thiển cũng cảm thấy ấm áp dễ chịu, gật đầu một cái: "Hình như có chút tác dụng.".
Nghe vậy An Thần ôm cô chặt hơn, chặt đến mức Tô Thiển thiếu chút nữa muốn ngạt thở: "Em không thở được...".
"Không sao, anh giúp em!". An Thần cười xấu xa, phủ môi lên cái miệng nhỏ nhắn của cô.
Trong lúc bà dì ghé thăm, Tô Thiển trừ đi học, còn lại là vùi mình vào trong chăn, cực kỳ lười biếng, cũng không muốn nhúc nhích xuống giường, Nhiễm Mạn dùng mọi cách dụ dỗ cô đều bất động!