Bà Xã, Hãy Đợi Anh

Chương 13: Châm chọc

Đột nhiên nổi đơn lại xuyên qua tim,Khúc Trì Nghiêu chậm rãi mở miệng: “Cái gì cũng hỏi, muốn sao?”

Trương Cảnh thân mình cứng đờ, nghĩ, hỏi cái gì đây?là muốn đối với mình có trách nhiệm hay là muốn bồi thường phí tổn thất tinh thần?

là bị thua thiệt,có thể muốn chịu thua, lại càng nguyện bị người ta xem thường.

Trong lòng khẳng định là tức giận cam lòng, hôm qua đúng là uống say, nhưng có nghĩa là người đàn ông này cũng uống đền thần trí tỉnh táo,giờ phút này muốn cho bạt tai.

Bất quá, Trương Cảnh cũng rất khắc chế xoa bóp quả đấm,cười đến có chút miễn cưỡng: “Việc này………. Coi như chưa có xảy ra,tất cả mọi người đều là người trưởng thành hết rồi.”

Kỳ quái là Khúc Trì Nghiêu cũng có bất kỳ phản ứng, có thở phào nhòm, cũng có: ‘ vừa vặn, còn tưởng em vẫn còn lẩn quẩn trong lòng đấy ’, chỉ nhìn chăm chằm, chuyên chú đến nỗi Trương Cảnh đọc được trong mắt hai chữ: “Thâm tình”

khí có điểm bị ngưng đọng.

Tâm hồ hồi nhúc nhích, thổi lăng tang mặt hồ nước màu xuân.

Trương canh chịu nỗi ánh mắt nóng rực này,quay đầu muốn nhìn, bỏ lại câu: “em phải làm” liền rời.


Sau lung truyền đến tiếng mặt quần áo, tiếp theo là tát tiếng, đoán chừng là buột dây nịt.

Tiếng bước chân vang lên, người đàn ông tiến đến phía sau lưng.

Trương Cảnh chung thủy dám quay đầu lại. Bất quá, lúc say rượu mất lý trí,nghiêm chỉnh mà, cũng là người bị hại,làm sao lại sợ thành như vây,thế nhưng dám liếc cái.

Khúc Trì Nghiêu đến cửa, thân thể dựa vào cánh cửa bên cạnh, nhìn xem: “ chịu trách nhiệm.”

“A” Trương Cảnh ngẫng đầu nhìn,hiển nhiên là bị câu đột ngột của làm cho có chút ngẩng người.

“ chịu trách nhiệm, chịu trách nhiệm với em.” Khúc Trì Nghiêu nghiêm túc nhìn, từng câu từng chữ có điểm nào đùa giỡn.

Trương Cảnh nhếch miệng cười khổ cái, “Nếu như vì áy náy, như thế cần đâu.”

Hôn nhân là cái gì? Đối với Trương Cảnh mà, là từ nay về sau có thêm người khác hoàn toàn tham dự vào, cái giường có hai người nằm đó, cái bàn ăn có hai bộ bát đũa, gian phòng rửa tay phải có hai người cùng hưởng dụng. ( hưởng: tận hưởng, dụng: sử dụng)

Hai người, từ đó mãi mãi rời,đến chết cũng cùng nhau. Hành vi của, giá trị của, hết thảy của đầu có người dẫn dắt. nghĩ người đàn ông trước mắt này đơn giản chỉ là vì tình đêm đối với có trách nhiệm mà phải là vì ….. Là tâm muốn nghĩ cùng trải qua cả đời.

Khúc Trì Nghiêu thoáng cái lạnh xuống, từ mắt đến tâm, trong phút chốc lạnh xuống.

ràng cho rằng đối với là áy náy.

Trương Cảnh cố gắng là cho hiểu: “ Khúc, biết Tiểu Cảnh lý giải hôn nhân như thế nào?hôn nhân nhất định hai người phãi nhau cỡ nào,nhưng cần thiết tình cảm chăn gối phải có,hai người trong lúc đó phải đối dãi thẳng thắng với nhau,bảo vệ lẫn nhau, mãi mãi xa rời.”


Khúc Trì Nghiêu thình lình cắt đứt: “Em nghĩ có tình cảm với em sao?”

Khúc Trì Nghiêu nhìn xem, dôi mắt lạnh lùng chứt đầy thâm tình,ngón tay thon dài xoa lên môi: “Tiểu Cảnh, thích em, em chút cảm giác cũng biết ư?”

Lúc ra những lời này, Khúc Trì Nghiêu cũng có chút thể tưởng tượng nổi, chỉ có biết, với: “ thích em”, nhưng ra là hàm súc, nhiều năm như vậy, chỉ câu “ thích em ” làm sao có thể trọn ý được.

Trương Cảnh nở nụ cười, đưa tay đẩy ngón tay môi mình ra,trong khoảnh khắc đó, tim đập đập tuyệt đối hơn trăm nhịp,thiếu chút nữa liền tin tưởng,: “Thích sao, khúc thích Tiểu Cảnh lúc nào,là thời điểm kết hôn mười năm trước, hay là mười năm sau lúc mang theo Tiểu Hằng.?”

Khúc Trì Nghiêu, giống như mười năm trước gặp,mặc dù cũng có giao tiếp, nhưng vẫn xa với thể gần lại với vương tử. thích,lúc nào chứ? Nếu như là lúc trước, vậy tại sao còn cùng người khác kết hôn và sinh con.Nếu là tại, chỉ thấy lòng rét run, chỉ sợ là tạm thời muốn tìm bảo mẫu cho Tiểu Hằng.

Trong lời của Khúc Trì Nghiêu nghe ra châm chọc, biết phải với như thế nào chuyện năm đó.

Vẻ đơn xẹt qua đáy lòng Khúc Trì Nghiêu, biết mình ích kỷ hèn hạ, đối mặt chuyện với là vẻ mặt khẩn trưởng của thiếu nữ, là luôn ở trong bóng tối vụng trộm nhìn, là thiếu nữ vắt hết óc để tìm cơ hội gần, hai mươi tuổi thế nào lại nhìn ra, nhận thức được.Chẳng qua năm đó phải đối mặt với nhiều chuyện, bệnh tình của bố lâm nguy,mẹ bức bách, xí nghiệp gặp cảnh khốn đốn, thương trưởng mở ra cuộc chiến dục vọng,nhưng thứ này phải nhóc mười bốn tuổi có thể cùng gánh chịu, cho nên ích kỷ lựa chọn tránh mà biết,ích kỷ nghe theo an bài của mẹ, cùng bành di đám cưới thương mại.

thừa nhận, thận trọng từng bước từng bước làm cho Trương Cảnh tin tưởng như xưa, trói ở bên người,vì Tiểu Hằng, vì mái nhà ấm áp làm cho an tâm, cuối cùng, Khúc Trì Nghiêu muốn kỵ điều gì hết, muốn tìm về tình cảm phải bị chôn giấu lúc xưa.

Trương Cảnh thấy Khúc Trì Nghiêu chấp nhận lời, lòng lại càng lạnh bang, cầm lấy ba lô, lướt qua chỗ tựa cửa: “Khúc Trì Nghiêu, chuyện ngày hôm qua, hãy để nó qua.” nhìn, lại bổ sung câu: “Coi như chưa có phát sinh.” xong chờ nhìn, mở cửa ra.

Tối hôm qua làm biết có sử dụng biện pháp tránh thai, lúc làm ngang qua quầy thuốc, vào mua thuốc tránh thai hai mươi bốn giờ, lấy nước uống vào, nhưng vì uống qua nhanh, thuốc mắc ở cổ họng, khụ khụ mấy tiếng, nuốt nuốt trôi, miệng đầy vị đắng, nước mắt cũng tuôn ra.

Cuộc sống vì mi là điểm mà thây đổi vận trình, cuộc sống cứ trôi theo lẽ thường,còn có rất nhiều bệnh nhân chờ điều trị.

Chỉ là Trương Cảnh nhìn thấy, sau lưng, cách xa,có chiếc xe dừng lại, bên trong, Khúc Trì Nghiêu nhìn chằm chằm quầy thuốc chút, mặt lộ ra vẻ mặt gì, chỉ là bàn tay nắm lái nằm chặt trắng bệch biểu lộ tâm tình.


Trương Cảnh cũng có khu bệnh, hôm nay là thứ tư, ngày ở phòng khám, phòng khám bệnh so với khu bệnh khối lượng việc càng lớn, thở sâu mấy hơi, lên mười hai vạn tinh thần, ít nhất thể đem tâm tình vào công việc.

“Bệnh nhân kế tiếp” vừa xem xong cho bệnh nhân, Trương Cảnh gọi bệnh nhân tiếp theo, trong lúc chwof uống miêng nước đỡ khát.

Mới vừa để ly nước xuống, chỉ nghe thấy cửa bị đá “ ầm” tiếng, chấn động đến mức cả cửa kính đều rung lên, ở phía sau Trương Cảnh bác sĩ tiểu Vương bị dọa cho cả kinh.

người đàn ông trung niên thân cao ót nhất mét tám, mắt đỏ ngày, thanh thở mạnh la to: “ có phải là Trương Cảnh?”

Trương Cảnh lập tức có dự cảm xấu, gặp người hung hãn chọc nỗi.

Dù nghĩ như thế, nhưng vẫn cố làm vẻ trấn tĩnh, đứng lên: “Chính là tôi, nơi này là phòng khám khoa sản, đàn ông thể bước vào, có thể ra ngoài được?”

“Tôi ra ngoài ư? đem em tôi hại thành như thế bây giờ đuổi tôi ra ngoài ư?” người đàn ông trung niên đỏ mặt tía tai hướng về phía Trương Cảnh rống lên.

Bênh cạnh phòng bác sĩ, bệnh nhân nghe thấy chấn động đêu vây quanh tới, biết rốc cuộc xảy ra chuyện gì.

Trương Cảnh cũng là hiểu ra sao: “Xin cho, em là ai?”

“Thái Thục Linh, ngươi chính là cái đồ lăm băm giải phẫu thai ngoài tử cung cho nó, làm hại nó ống dẫn trứng bị tắc, tại ngay cả cơ hội mang thai cũng có, mẹ chồng nó ngày nào cũng bảo con trai bả cùng em tôi ly hôn, bảo phải làm sao bây giờ…”

như vậy, Trương Cảnh liền nhớ ra, trước đây lâu, bệnh nhân Thái Thục Linh, hai mươi bảy tuổi, hai vợ chồng đều mong muốn có con. lúc đó đáp ứng với người bệnh cầu, cố ý cẩn thận khâu lại ống dẫn trứng cho ấy, như thế nào tại lại như vậy.


Trương Cảnh khó có thể tin, cố gắng trấn an cơn giận của người đàn ông: “ em ở đâu, trước tiên để tôi xem tình trạng của bệnh nhân..”

“Còn mang tới, nó muốn nhảy lầu tư tủ, là cái đồ lăng băm.” Người đàn ông vượt bước đến trước mặt Trương Cảnh, còn chưa có kịp phản ứng bị níu mạnh cổ áo, giương tay cao liền quăng cho bạt tai.

Trương Cảnh bị đánh ngã ở chỗ giường bệnh, lập tức cảm thấy lỗ tai buồn bực, nghe được thanh bên ngoài,đầu cũng choáng váng phản ứng kịp.

Người đàn ông trung niên cầm cái ghế, hướng Trương Cảnh vung mạnh qua, Trương Cảnh theo bản năng ôm đầu ngồi thổm xuống.

đợt đứng dậy né ra, chỉ nghe “ két” tiếng,sau lại nghe “ xoảng” miếng thủy tinh phía sau lưng, toàn bộ đạp vào người, dưới đất văng vô số mảnh thủy tinh, miếng thủy tinh bị giẫm vang lên chi chit, suýt chút nữa bị trượt té.

làm nhiều năm, lần đầu tiên gặp chuyện này, Trương Cảnh giật mình, nữa khuôn mặt bên phải bị đau, bị thân thể run lẩy bảy che giấu đau đớn.

Vài người bảo vệ kịp thời chạy tới, ngăn chặn người đàn ông trung niên qua bên. Người đàn ông vẫn còn đỏ mặt tía tai, thẳng cổ hướng về phía rống to, thanh vang trời, năng lộn xộn. Các nhân viên an ninh dám cứng rắn, chỉ đành phải lời nhàng khuyên nên làm việc nguy hiểm.

Nhưng người quay quanh vòng ngoài, sớm có người báo cảnh sát, cảnh sát rát nhanh đem người náo loạn ngăn lại, giữ tay áp giải lên xe, tất cả mọi người thở ra hơi, may có nhân viên nào bị thương vong.

Chờ đến khi trì nhớ Trương Cảnh tình táo là bị dẫn vào đồn cảnh sát lấy lời khai.

Trang phục cảnh sát trung quốc là màu xanh xám ám muôi, làm người ta có cảm giác đè nén ngột ngạt.

Trương Cảnh chuyển cái đầu đánh giá xung quanh, mới phát giác mình bị đặt trong căn phòng kín, trong phòng chỉ có cái bàn dài, hai cái ghế, đèn hướng dẫn sáng như tuyết, chiếu lên mặt có chút mê man.

Võ đại não bắt đầu hoạt động, trí nhớ dần dần khoi phục, lúc này tình cảnh hỗn loạn xảy ra lúc nãy lại ra trước mắt, Trương Cảnh dúi đầu vào khuỷu tay, cố gắng khống chế, nhưng cách nào làm cơ thể ngừng run rẩy.


Đối diện cảnh sát lại chút nào thương hoa tiêc ngọc, ho khan tiếng, tiến hành lấy khẩu cung.

Bắt đầu Trương Cảnh còn vô thức trả lời, lúc sau câu hỏi lại càng bén nhọn, biết như thế nào, càng cảm thấy ngực có chuỗi ủy khuất oán hận, qua lại giao thoa, làm ngực cảm thấy đau, cảm xúc cái gì cũng muốn, ôm hai tay, cố gắng đem chính mình thu lại cục, ánh mắt ngơ ngốc nhìn chằm khúc quanh.

Lúc tra hỏi, cảnh sát bị thái độ trầm mặc làm bực mình, giọng bắt đầu tốt, lúc sau người cảnh sát khác vào ghé tai gì đó, người đối diện thần sắc biến đổi, đứng dậy theo rời, để lại Trương Cảnh ngơ ngốc trong phòng tối.