Bà Xã, Hãy Đợi Anh

Chương 10: Dự mưu

Khúc trì nghiêu kết thúc hội nghị tuần ở Singapore,trực tiếp ngồi chuyên bay cuối ngày về nước, bước xuông máy bay cũng là hai giờ sáng hôm sau.

Lúc khúc trì nghiêu mở cửa,cả nhà chỉ còn chiếc đèn bàn mờ, gian yên tĩnh có tiếng động,. nhàng đóng cửa lại, đem hành lý đặt ở sau cánh cửa, thay dép trong nhà bước vào phòng khách,dựa theo ánh đèn mờ lên lầu.

trực tiếp về phòng ngủ mà ghé qua phòng con trai, muốn nhìn con trai chút, ngờ lúc mở của ra lại nghe có tiếp đồ vật rơi xuống đất, theo bản năng xoay đầu lại nhặt lại nghĩ tới lung truyền đến hồi đau nhức.

theo bản năng nâng người lên,đưa tay về phía sau, tay nắm được vật cứng rắn, cho biết đánh là cây côn gỗ.

“A”

Vốn nghĩ chiêu là có thể đánh tên côn đồ, ai ngờ đối phương có thể chống trả được, trương cảnh vừa kinh vừa sợ, ném cây côn gỗ, liên tiếp lui về phía sau, cũng để ý phía sau là bậc cầu thang.Cũng may khúc trì nghiêu phản ứng nhanh, ôm vào trong ngực, sợ kinh động đến tiểu hằng, thuận tay bịt miệng lại, rồi ôm cả thân thể xuống lầu.

Lúc này tim trương cảnh đạp liên hồi, từ lúc biết nhớ việc, cả nhà họ chen chúc trong ngôi nhà sáu mươi mết vuông, giờ chỉ có mình và đưá năm tuổi trong ngôi nhà hai trăm mét vuông trong lòng có hơi sợ, phải sợ quỷ sợ thần vì cái này vô căn cứ, ngược lại sợ người,con người thường thường so với quỷ còn đáng sợ hơn nhiều.

Trước đay hai ngày trong tiểu khu có người bị trộm, lại càng yên tâm, trước khi ngủ phải kiểm tra cửa nẻo lại lần nữa mới có thể ngủ.

Hôm trước khúc trì nghiêu với là mai mới về, nghĩ đêm hôm khuya khoắt lại thâm trở về.


Mặc dù nghe thấy mùi hương quen thuộc, nhưng lúc này, trong nháy mắt, trương cảnh cũng bị hù cho sợ đến mặt trắng bệch, chân tay lạnh ngắt, tự chủ run cầm cập,chỉ hận thể nhay lên tức.

Khúc trì nghiêu đương nhiên cảm nhân người trong lòng ngực run lẩy bẩy,liền biết sợ, ôm đặt ở sofa phòng khách, nửa ôm nửa vỗ về vai.

“ xin lỗi, làm em sợ rồi.”khúc trì nghiêu thanh ôn hòa,ôm ấp ấm áp, người có vẻ nhàn nhạt, hòa cũng mùi thuoocslas, hơi thở nồng đậm bao vây lấy, trong nhấy mắt như quay về cái năm mười bốn tuổi ấy,đồng dạng ôm ấp, đồng dạng hơi thở, như quên mất giờ là năm nào.

Khú trì nghiêu thấy gì, lại nhìn dưới ánh đèn thấy gương mặt trắng bệch, tưởng rằng vẫn còn sợ hãi, liền ôm sit sao chặt vào trong lòng “ xin lồi, tiểu cảnh”

Đắm chìm trong hồi ức, trương cảnh dần thanh tỉnh lại, khẽ động đậy, liền nhích bản thân ra xa chút giọng hỏi: “ Khúc, phải ngày mai mới về hay sao?”

Khúc trì nghiêu trả lời, chỉ cười nhàng, dịu dàng xoa tóc: “ tại tốt hơn chút nào chưa?”

Động tác đột ngột làm trương cảnh rụt đầu, lại lắc đầu nhàng: “Lúc ở nhà, em đều cho tiều hằng lúc ngủ dựng đồ chơi ở cửa, nếu có ai tới tiếng động đánh thức em dậy,lúc nãy nghe tiếng động, tưởng có cướp nên em mới ….”

đến đây, trương cảnh đột nhiên nhớ vừa rồi có đánh gậy: “ Khúc, thực xin lỗi, vùa rồi đánh, em thực cố ý.”


Khúc trì nghiêu lại nở nụ cười hiểu,biết là thương Tiểu hằng lòng, chưa có chồng lại làm những việc này quả là làm khó liền an ửi: “nhờ có em suy nghĩ chu đáo, suy nghĩ đến an toàn của tiểu hằng”

Đêm khuya, trương cảnh muốn nấu cơm cho, nhưng bị cự tuyệt, bắt phải về phong nghỉ ngơi, còn bản thân về phòng mình tắm rửa thay quần áo,

Nằm trong bồn tắm ấm áp,khúc trì nghiêu trong lòng phải thừa nhận, là vì trương cảnh mà về sớm,cái nhà này bwoir vì cố nên đối với có nhiều lực hấp dẫn,cũng đơn giản chỉ là vì con trai.Về đến nhà, nhìn ngọn đèn ấm áp làm yên tâm.

Khúc trì nghiêu cười ra tiếng, trương cảnh, đây là chính em nhảy vào, đừng hòng chạy thoát.

Nếu khúc trì nghiêu trở về, trương cảnh tự nhiên là muốn, khúc trì nghiêu cũng gì, chỉ đơn giản nhìn sau xa cười chút

Ngược lại đứa tiểu hằng này ôm cánh tay, cho rời,cuối cùng vẫn là khúc trì nghiêu chạy tới kéo nhóc: “Dì tiểu cảnh chạy trốn, sau này tiểu hằng thường xuyên gặp dì tiểu cảnh có được?”

“Đúng vậy, đúng vậy, về sau tiểu hằng vẫn thường xuyên gặp dì”trương cảnh là lo dụ dỗ tiểu hằng, để ý đến ngụ ý trong câu của khúc trì nghiêu cùng ánh mắt kia lóe lên tia tĩnh mịch.

Trương cảnh thấy hiệu suất của môi giới hon nhân cực kì thấp, đến bây giờ mà vẫn chưa tìm được đối tượng cho,trong nhà sửa chữa, căn bản ở được, rời nhà khúc trì nghiêu cũng có về nhà, mà trực tiếp đến căn hộ độc thân bốn mươi mét vuông của trình linh,Trình đại tiểu thư vui vẻ chứa chấp, tiền nhà tính, chỉ cần giặt giũ nấu ăn cho tiểu thư là được.Nhắc đến trình linh Trình đại tiểu thư cũng là người kỳ quái.Trong nhà giàu cao quý làm tiểu thư làm, chạy ra ngoài tự thuê nhà ở mình, còn cho oai “tự do tự tại”.Đối với ấy, trương cảnh đúng là đánh quen nhau, ràng tính cách hai người trái ngược nhưng sau lại trở thành bạn tốt của nhau.


“Ôi chao, phụ nữ ba mươi vẫn là đóa hoa, cậu nông nóng vạy sao.?”Trình đại tiểu thư sau khi biết đến chỗ mua giới hôn nhân, đứng uy phong lẫm liệt ở ghế sofa đối diện nhìn hốt hoảng.

có biện pháp,mỗi người có khí chất khác nhau,cho dù là bạn tốt, Trương cảnh với ấy vẫn cứ như người hầu.Cùng chỗ với trình linh như là hòa hồng bên cạnh lá xanh,con cọp bên cạnh hồ ly.

Bất quá, ra xã hội vài năm, nếm nhiều đau thương, rút ra điều. ra là mặc kệ nam hay nữ,chỉ có tiền tài,dạnh vọng, quyền thế mới tiếp được thêm can đảm.

Huống chi trình linh lớn lên lại mười phần xinh đẹp.

Chuyên gia tình ở trước mắt, đem chuyện mình và chuyện nhà trong năm qua kể cho trình linh nghe, để cho ấy phân tích đến cùng là mắc lỗi chỗ nào,vì sao mỗi lần gặp mặt đều thành công.

“Cậu và lâm dật từng xem mặt ư, lâm dật khoa nhi hà?”

“Cậu cũng biết lâm dật ư”Lời ra trương cảnh mới phát giác rằng mình nhảm.trình linh là người có mối giao thiệp rộng,biêt lâm dạt cũng có gì kì quái, huống chi còn là đồng nghiệp trong bệnh viện.

Nào biết trình linh mất tự nhiên cười cười, lên tiếng phủ nhận: “ biết, chỉ là nghe qua”

Trương cảnh nhìn ấy như vậy biết là cố việc gạt mình, bất quá mặc dù là bạn thân nhưng cũng có bí mật của mình, nếu ấy muốn mình biết, trương cảnh cũng muốn tìm hiểu.

Trình Linh thực nhìn nổi cái bộ dạng ko ai thèm lấy này của, kéo ra khỏi chiếc sô pha: “, chị mang cưng tìm lạc thú, từng nghe sao? Vừa trạch vừa hủ tương lai đúng là chưa biết, vừa kiêu vừa sâu sắc tương lai vô hạn. Mặc dù cậu ko phải hủ nữ, nhưng sao biết ko có trạch nam từ trời giáng xuống cho cậu chứ?!”


Trình linh mang vào tòa nhà hội sở, nghe phải là hội viên mới được vào. NHư làm lương hai ba ngàn căn bản là thể trả nổi. Trước khi bước ra khỏi nhà, trình linh mang sủa sang lại bộ dạng, trương cảnh mặc cho lăn qua lăn lại hồi, đến lúc được câu: “nhìn ra dáng mộ phụ nữ rồi” mới thôi.

Trình linh khoát áo da lộng lẫy, dáng vẻ kiêu sa tới hội sở.trương cảnh hít sâu hơi, theo vào trong,trong lòng rất khẩn trương, so với việc cầm dao mổ còn khẩn trương hơn.Hôm nay mang chiếc áo đầm màu đỏ mận chin,cỗ trễ sâu lộ ra mãng trắng nõn, thấy mất tự nhiên nên kéo cổ áo cao lên.

Vừa rồi ở cửa còn bị trình linh giáo huấn cho trận, cơ hội chỉ tới cho người có chuẩn bị,nếu như chính để tâm, người khác có cuống cuồng cũng vô ích.

Đạo lý này trương cảnh phải là hiểu, đúng là cần phải thay đổi chênh lệch trong suy nghĩ này, nhưng suy nghĩ mấy ngàn năm qua bám trụ, thể thay đổi sớm chiều được.

cũng hi vọng bọn đàn ông tụ họp ở trong đó là người chông tương lai của mình.Hoặc là thích hợp là vợ ai trong số đó.

Trương cảnh nghĩ đến trong số đó lại có khúc trì nghiêu,bất quá lại nghĩ, đây là khuc vực của xã hội thương lưu, trình linh bình thường hay “Khóc Than” nhưng ruốc cuộc vẫn là tầng lớp thượng lưu.

Trình linh biết trương cảnh vẫn như thiếu nữ ôm ấp chút tình cảm,đương nhiên đem an bài bênh cạnh khúc trì nghiêu,tuy khúc trì nghiêu mấy năm trước ly hôn, bây giờ là người đàn ông ly hôn và có đứa con,nhất là khúc trì nghiêu lại là Vương Lão ngũ,chỉ có trương cảnh đáng chết là ngốc nghếch còn rối rắm,đổi lại là nhào vào lòng người ta từ lau rồi.

· Vương lão bản: người đàn ông hoàng kim.

Được an bài ngồi cạnh khúc trì nghiêu, trương cảnh còn thấy khẩn trương,dù sao và khúc trì nghiêu vẫn có quen biết, dù sao khúc trì nghiêu cũng là người đáng tin.

Khúc trì nghiêu chú ý đến từ khi đẩy cửa vào. ngược lại thấy mình đánh giá thấp lá gan của nhóc này, đây là nơi nào mà lại dám tùy tiện tới,cũng may là hôm nay có ở đây, chứ bị ăn đến xương cũng còn cũng biết tại sao,nghĩ như vậy khúc trì nghiêu có chút sợ,nhìn chằm chằm,ngực trắng noãn lộ ra ngoài, ánh mắt khúc trì nghiêu lộ lên tia đen tối ánh sáng.