Bà Xã Đừng Chạy

Chương 7

“Trâu Thần!” Mỹ nữ đitới bên cạnh Trâu Thần, tử trên cao nhìn xuống, đôi mắt xếch tóe lửa “Anh đột nhiên chuyển đến đây thực tập, đến nơi hoang vu thế này là vì cô ta sao?” Lời nói của cô ta bén nhọn, hai mắt không thèm nhìn Tân Đồng, xem cô như hạt bụi, khuôn mặt trang điểm tinh xảo, từng bước từng bước mà áp sát đầy khí thế, rất dễ có thể nhận thấy tuổi của cô ta tương đương với Tân Đồng.

Lúc mỹ nữ xuất hiện trong nháy mắt Trâu Thần thu lại vẻ mặt lúc nãy, đôi mắt lạnh lẽo Tân Đồng chưa thấy bao giờ, đầu cũng lười ngẩng lên, lạnh lùng nói “Nơi này không hoan nghênh cô.” Anh không muốn nói nhiều.

“Anh như vậy có ý gì? Muốn trở mặt sao?” Mỹ nữ giống như đã sớm quen với vẻ mặt lạnh lùng của anh “Vậy hôn ước của chúng ta anh định làm thế nào?”

Hả? Tân Đồng đang ăn cơm liền trợn tròn mắt, hôn ước? Cô vuốt bụng, rón rén ngồi thẳng dạy, chuẩn bị xem kịch hay.

“Ngay từ đầu tôi đã không đồng ý cho nên tôi luôn luôn không thèm để ý, lại nói, chúng ta từng có hôn ước sao?” Anh miễn cưỡng dựa vào thành ghế, một tay gõ bàn “Ăn cũng ăn rồi, xem cũng xem rồi, có phải người nào đó nên làm việc hay không?” Đôi mắt kèm theo một chút trêu chọc nở nụ cười nhìn Tân Đồng, lại nhìn chén bát cùng đồ ăn trên bàn.

Chuyện này liên quan gì đến cô chứ? Tân Đồng mếu máo, lập tức đứng dậy bắt đầu dọn dẹp bát đũa.

Một cảnh này trong mắt mỹ nữ kia thấy thế nào sao giống như là một đôi vợ chồng son đang chia nhau làm công việc nhà? Cô ta tới đâu cũng đều là nhân vật chính, tại sao trong mắt anh chỉ có con bé nhà quê như vậy? Tại sao anh lại nói vậy chứ? Đã nhiều năm trôi qua, dù là một tảng băng lớn thì cũng phải tan ra một góc chứ? Nhưng người đàn ông này sao càng ngày lại càng trở nên lạnh lùng? “Trâu Thần, anh đừng khinh người quá đáng!”

Vẫn không liếc nhìn cô ta “Tùy cô!” Nói xong liền đi ngang qua người cô ta, đi tới phía sau lưng Tân Đồng “Được rồi, được rồi, bộ dáng vụng về của em có thể làm gì chứ? Rửa tay rồi lên phòng học bài đi, hôm nay lấy hai trang bài tập làm hết, đừng có kéo dài thời gian.” Nói xong liền đoạt lấy cái chén trong tay Tân Đồng đi vào trong bếp.

Làm gì cũng lôi cô vào, Tân Đồng nổi giận, hung hăng nhìn chằm chằm bóng lưng Trâu Thần “Trâu Thần! Anh đừng khinh người quá đáng, tôi trêu chọc anh sao?”

Mạnh Phỉ sửng sốt, hình như những lời này lúc nãy cô ta đã nói qua, theo bản năng nhìn về phía Trâu Thần, muốn xem phản ứng của anh đối vơi những lời cô gái này vừa nói sẽ như thế nào.

“Anh nấu cơm cho em, rửa chén cho em, chẳng lẽ anh làm gì sai sao? Đồng Đồng, nghe lời anh một chút được không?” Anh vừa rửa chén vừa kiên nhẫn nói.
“A, tôi sai rồi.” Tối nay cô không bình thường rồi, Tân Đồng nhất thời im lặng ôm bụng đã no đi tới ghế sa lon ngồi.

Mạnh Phỉ thật sự tức giận “Rốt cuộc em thua kém chỗ nào? Lúc ở cùng người nấu cơm là em! Rửa chén là em! Em phục vụ anh đến như vậy mà anh vẫn chưa hài lòng! Ở đây thì sao? Anh là người phục vụ tất cả nhưng anh lại rất vui vẻ, Trâu Thần, sao anh lại đối xử với em như vậy?” Cô ta đi tới phía sau lưng Trâu Thần.

Tân Đồng ôm gối ngồi trên sa lon nhìn ngán ngẩm, phụ nữ a, không thể quá chủ động, nghĩ lại bản thân cô lúc trước cùng với bây giờ, lúc trước Vu Phi không dám to tiếng với cô, hôm nay thì sao? Trước mặt tất cả các bạn trong lớp chất vấn cô, đây chính là sự khác biệt, cô muốn nói giúp cô gái kia nhưng mà dường như người ta không chào đón cô, thôi vậy, tiếp tục xem kịch hay, buông bỏ mọi thứ.

“Cô ấy là vợ tôi, còn cô thì sao? Cô ấy phụ trách việc nối dõi tông đường sau này của tôi, cô có thể sao? Trâu Thần tráng chén úp lên, những lời như vậy lại thốt ra từ trong miệng anh.

“Anh! Hai người!” Mạnh Phỉ bị những lời nói này làm cho nghẹ họng không biết mình từ xa chạy tới đây làm gì “Chúng ta đi thôi!” Cuối cùng chỉ có thể nói ra một câu như vậy, xoay người, ép buộc bản thân ngẩng đầu ưỡn ngực, giống như lúc tới cao ngạo rời đi, chỉ là sau khi đóng sập cửa mới phản ánh nội tâm chân thật cùng với sự tức giận của cô ta.

“Đii, lên lầu tôi phụ đạo cô môn tiếng anh.” Trâu Thần rửa chén xong lau tay sạch sẽ, chuẩn bị đi lên lầu, hoàn toàn xem như chuyện vừa rồi chưa xảy ra.
“Ai là vợ anh!” Tiếng rống giận dữ vang lên.

Ngay sau đó một chiếc gối ôm bay tới, hung hăng nện trên mặt anh, mặc dù gối ôm rất mềm nhưng dường như người ném dùng hết toàn bộ sức lực nên anh bị ném lui về phía sau một bước “Không cho phép đánh lén!” Anh một tay ôm gối, một tay xoa mắt, sau này đề phòng chuyện ngoài ý muốn, anh phải đeo mắt kính thường xuyên.

“Anh nghĩ tôi là heo sao? Tôi thật sự chỉ muốn anh an ủi tôi, anh tốt bụng giúp tôi nấu cơm ăn thì ra là muốn nuôi cho tôi mập để anh ôm sao?” Cô tức giận đứng trên ghế sa lon, hai tay chống nạnh, từ trên cao nhìn chằm chằm anh.

“Cứ cho là tôi nghĩ muốn như vậy, cô cũng không thể ôm?” Anh thuận miệng trả lời, thế nào cũng không hiểu tại sao đột nhiên cô lại tức giận như vậy? Cơn tức này từ đâu mà ra? Đây là thời kỳ sau khi trưởng thành hay là thời kỳ tiền mãn kinh?

“Anh!” Cô vô cùng tức giận, sao cô lại ngu ngốc vậy chứ! Lần nào cũng bị cho anh ta làm cho tức chết, cô cảm thấy xấu hổ vì cảm động đối với những việc mà anh ta làm lúc này, bây giờ anh ta lại lộ ra tật xấu trêu chọc cô như mọi ngày! Bây giờ cô hận không thể móc họng mình, đem tất cả thức ăn buổi tối ăn ói hết ra ngoài.

“Thật khó hiểu!” Một đêm phải đối phó với hai cô gái nóng tính, khả năng kiềm chế của anh đã đạt tới giới hạn, khẽ thở dài, không quan tâm đến cô đang trên ghế sa lon tức giận, vuốt mũi vội vã đi lên lầu.

“Thật khó hiểu?” Tân Đồng không biết phải hình dung tâm trạng mình lúc này như thế nào, ban ngày bụng đầy uất ức, buổi tối bụng đầy tức giận, hơn nữa còn một bụng thức ăn, cô không biết sáng sớm mai những thứ trong bụng cô có sinh ra phản ứng hóa học nào hay không, nhìn phòng khách trống rỗng, có chút cô đơn, có chút bất lực ngồi bệt xuống ghế sa lon, nháy nháy mắt, làm bộ đáng thương móc điện thoại ra.

“Con bé vô lương tâm! Cuối thu rồi mới nhớ đến chị! Sau này em còn muốn chơi với chị nữa không?” Đầu dây bên kia truyền tới một giọng nói đangsay mê la mắng.

“Chị Lôi Lôi.” Giọng nói êm dịu mang theo một chút làm nũng cùng uất ức.

Lập tức giống như có một con gì đó trơn mềm quấn quanh cổ Lôi Lôi “Tiểu Đồng sao vậy?” Giọng nói đầu dây bên kia trở nên vội vàng cùng lo lắng.

“Chủ nhật đi bắn súng cùng em đi, trước khi thi em phải tống hết mọi thứ ra, nhu cầu cực kỳ cấp bách.” Hít mũi một cái, giống như một đứa trẻ đi lạc tìm đường về nhà.

“Ha ha ha, cũng may là em mới học cấp ba, nếu không em sẽ bị các giáo viên trường chị hành hạ cho đến khi vào bệnh viện tâm thần?” Đầu dây bên kia giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều “Được, không thành vấn đề, chủ nhật kêu Lý Thần, cùng Trịnh Đào cùng đi, gần đây chúng ta không gặp nhau, không gặp nhau sẽ khiến chị khó mà tiêu tán những tích tụ trong lòng.”

“Được!” Tân Đồng nở nụ cười, đây là người chị em cùng nhau lớn lên từ bé với cô.

Đi bắn súng không gọi tôi? Trâu Thần núp ở trên lầu nghe lén bất mãn nhíu mày, không gọi tôi......tôi tự đi!

--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------

Chương 7

“Trâu Thần!” Mỹ nữ đitới bên cạnh Trâu Thần, tử trên cao nhìn xuống, đôi mắt xếch tóe lửa “Anh đột nhiên chuyển đến đây thực tập, đến nơi hoang vu thế này là vì cô ta sao?” Lời nói của cô ta bén nhọn, hai mắt không thèm nhìn Tân Đồng, xem cô như hạt bụi, khuôn mặt trang điểm tinh xảo, từng bước từng bước mà áp sát đầy khí thế, rất dễ có thể nhận thấy tuổi của cô ta tương đương với Tân Đồng.

Lúc mỹ nữ xuất hiện trong nháy mắt Trâu Thần thu lại vẻ mặt lúc nãy, đôi mắt lạnh lẽo Tân Đồng chưa thấy bao giờ, đầu cũng lười ngẩng lên, lạnh lùng nói “Nơi này không hoan nghênh cô.” Anh không muốn nói nhiều.

“Anh như vậy có ý gì? Muốn trở mặt sao?” Mỹ nữ giống như đã sớm quen với vẻ mặt lạnh lùng của anh “Vậy hôn ước của chúng ta anh định làm thế nào?”

Hả? Tân Đồng đang ăn cơm liền trợn tròn mắt, hôn ước? Cô vuốt bụng, rón rén ngồi thẳng dạy, chuẩn bị xem kịch hay.

“Ngay từ đầu tôi đã không đồng ý cho nên tôi luôn luôn không thèm để ý, lại nói, chúng ta từng có hôn ước sao?” Anh miễn cưỡng dựa vào thành ghế, một tay gõ bàn “Ăn cũng ăn rồi, xem cũng xem rồi, có phải người nào đó nên làm việc hay không?” Đôi mắt kèm theo một chút trêu chọc nở nụ cười nhìn Tân Đồng, lại nhìn chén bát cùng đồ ăn trên bàn.

Chuyện này liên quan gì đến cô chứ? Tân Đồng mếu máo, lập tức đứng dậy bắt đầu dọn dẹp bát đũa.

Một cảnh này trong mắt mỹ nữ kia thấy thế nào sao giống như là một đôi vợ chồng son đang chia nhau làm công việc nhà? Cô ta tới đâu cũng đều là nhân vật chính, tại sao trong mắt anh chỉ có con bé nhà quê như vậy? Tại sao anh lại nói vậy chứ? Đã nhiều năm trôi qua, dù là một tảng băng lớn thì cũng phải tan ra một góc chứ? Nhưng người đàn ông này sao càng ngày lại càng trở nên lạnh lùng? “Trâu Thần, anh đừng khinh người quá đáng!”

Vẫn không liếc nhìn cô ta “Tùy cô!” Nói xong liền đi ngang qua người cô ta, đi tới phía sau lưng Tân Đồng “Được rồi, được rồi, bộ dáng vụng về của em có thể làm gì chứ? Rửa tay rồi lên phòng học bài đi, hôm nay lấy hai trang bài tập làm hết, đừng có kéo dài thời gian.” Nói xong liền đoạt lấy cái chén trong tay Tân Đồng đi vào trong bếp.

Làm gì cũng lôi cô vào, Tân Đồng nổi giận, hung hăng nhìn chằm chằm bóng lưng Trâu Thần “Trâu Thần! Anh đừng khinh người quá đáng, tôi trêu chọc anh sao?”

Mạnh Phỉ sửng sốt, hình như những lời này lúc nãy cô ta đã nói qua, theo bản năng nhìn về phía Trâu Thần, muốn xem phản ứng của anh đối vơi những lời cô gái này vừa nói sẽ như thế nào.

“Anh nấu cơm cho em, rửa chén cho em, chẳng lẽ anh làm gì sai sao? Đồng Đồng, nghe lời anh một chút được không?” Anh vừa rửa chén vừa kiên nhẫn nói.
“A, tôi sai rồi.” Tối nay cô không bình thường rồi, Tân Đồng nhất thời im lặng ôm bụng đã no đi tới ghế sa lon ngồi.

Mạnh Phỉ thật sự tức giận “Rốt cuộc em thua kém chỗ nào? Lúc ở cùng người nấu cơm là em! Rửa chén là em! Em phục vụ anh đến như vậy mà anh vẫn chưa hài lòng! Ở đây thì sao? Anh là người phục vụ tất cả nhưng anh lại rất vui vẻ, Trâu Thần, sao anh lại đối xử với em như vậy?” Cô ta đi tới phía sau lưng Trâu Thần.

Tân Đồng ôm gối ngồi trên sa lon nhìn ngán ngẩm, phụ nữ a, không thể quá chủ động, nghĩ lại bản thân cô lúc trước cùng với bây giờ, lúc trước Vu Phi không dám to tiếng với cô, hôm nay thì sao? Trước mặt tất cả các bạn trong lớp chất vấn cô, đây chính là sự khác biệt, cô muốn nói giúp cô gái kia nhưng mà dường như người ta không chào đón cô, thôi vậy, tiếp tục xem kịch hay, buông bỏ mọi thứ.

“Cô ấy là vợ tôi, còn cô thì sao? Cô ấy phụ trách việc nối dõi tông đường sau này của tôi, cô có thể sao? Trâu Thần tráng chén úp lên, những lời như vậy lại thốt ra từ trong miệng anh.

“Anh! Hai người!” Mạnh Phỉ bị những lời nói này làm cho nghẹ họng không biết mình từ xa chạy tới đây làm gì “Chúng ta đi thôi!” Cuối cùng chỉ có thể nói ra một câu như vậy, xoay người, ép buộc bản thân ngẩng đầu ưỡn ngực, giống như lúc tới cao ngạo rời đi, chỉ là sau khi đóng sập cửa mới phản ánh nội tâm chân thật cùng với sự tức giận của cô ta.

“Đii, lên lầu tôi phụ đạo cô môn tiếng anh.” Trâu Thần rửa chén xong lau tay sạch sẽ, chuẩn bị đi lên lầu, hoàn toàn xem như chuyện vừa rồi chưa xảy ra.
“Ai là vợ anh!” Tiếng rống giận dữ vang lên.

Ngay sau đó một chiếc gối ôm bay tới, hung hăng nện trên mặt anh, mặc dù gối ôm rất mềm nhưng dường như người ném dùng hết toàn bộ sức lực nên anh bị ném lui về phía sau một bước “Không cho phép đánh lén!” Anh một tay ôm gối, một tay xoa mắt, sau này đề phòng chuyện ngoài ý muốn, anh phải đeo mắt kính thường xuyên.

“Anh nghĩ tôi là heo sao? Tôi thật sự chỉ muốn anh an ủi tôi, anh tốt bụng giúp tôi nấu cơm ăn thì ra là muốn nuôi cho tôi mập để anh ôm sao?” Cô tức giận đứng trên ghế sa lon, hai tay chống nạnh, từ trên cao nhìn chằm chằm anh.

“Cứ cho là tôi nghĩ muốn như vậy, cô cũng không thể ôm?” Anh thuận miệng trả lời, thế nào cũng không hiểu tại sao đột nhiên cô lại tức giận như vậy? Cơn tức này từ đâu mà ra? Đây là thời kỳ sau khi trưởng thành hay là thời kỳ tiền mãn kinh?

“Anh!” Cô vô cùng tức giận, sao cô lại ngu ngốc vậy chứ! Lần nào cũng bị cho anh ta làm cho tức chết, cô cảm thấy xấu hổ vì cảm động đối với những việc mà anh ta làm lúc này, bây giờ anh ta lại lộ ra tật xấu trêu chọc cô như mọi ngày! Bây giờ cô hận không thể móc họng mình, đem tất cả thức ăn buổi tối ăn ói hết ra ngoài.

“Thật khó hiểu!” Một đêm phải đối phó với hai cô gái nóng tính, khả năng kiềm chế của anh đã đạt tới giới hạn, khẽ thở dài, không quan tâm đến cô đang trên ghế sa lon tức giận, vuốt mũi vội vã đi lên lầu.

“Thật khó hiểu?” Tân Đồng không biết phải hình dung tâm trạng mình lúc này như thế nào, ban ngày bụng đầy uất ức, buổi tối bụng đầy tức giận, hơn nữa còn một bụng thức ăn, cô không biết sáng sớm mai những thứ trong bụng cô có sinh ra phản ứng hóa học nào hay không, nhìn phòng khách trống rỗng, có chút cô đơn, có chút bất lực ngồi bệt xuống ghế sa lon, nháy nháy mắt, làm bộ đáng thương móc điện thoại ra.

“Con bé vô lương tâm! Cuối thu rồi mới nhớ đến chị! Sau này em còn muốn chơi với chị nữa không?” Đầu dây bên kia truyền tới một giọng nói đangsay mê la mắng.

“Chị Lôi Lôi.” Giọng nói êm dịu mang theo một chút làm nũng cùng uất ức.

Lập tức giống như có một con gì đó trơn mềm quấn quanh cổ Lôi Lôi “Tiểu Đồng sao vậy?” Giọng nói đầu dây bên kia trở nên vội vàng cùng lo lắng.

“Chủ nhật đi bắn súng cùng em đi, trước khi thi em phải tống hết mọi thứ ra, nhu cầu cực kỳ cấp bách.” Hít mũi một cái, giống như một đứa trẻ đi lạc tìm đường về nhà.

“Ha ha ha, cũng may là em mới học cấp ba, nếu không em sẽ bị các giáo viên trường chị hành hạ cho đến khi vào bệnh viện tâm thần?” Đầu dây bên kia giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều “Được, không thành vấn đề, chủ nhật kêu Lý Thần, cùng Trịnh Đào cùng đi, gần đây chúng ta không gặp nhau, không gặp nhau sẽ khiến chị khó mà tiêu tán những tích tụ trong lòng.”

“Được!” Tân Đồng nở nụ cười, đây là người chị em cùng nhau lớn lên từ bé với cô.

Đi bắn súng không gọi tôi? Trâu Thần núp ở trên lầu nghe lén bất mãn nhíu mày, không gọi tôi......tôi tự đi!