Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em

Chương 41: Hậu quả chọc giận tôi, cô hiểu

Editor: ChiMy

Ngón tay Lương Chân Chân run rẩy đi đến cởi dây lưng của anh, đôi môi mềm mại sắp bị cô cắn ra máu, nét mặt giống như đến pháp trường .

Đột nhiên tiếng đụng thanh thuý của móc dây lưng bằng kim loại vang lên khiến cho trái tim của cô co rúm lại, ngón tay run rẩy cởi nút quần khảm kim cương của Đằng Cận Tư ra, rõ ràng rất dễ dàng cởi ra, nhưng cô lại sử dụng hết toàn lực, ngay cả hô hấp cũng yếu ớt.

Hai ngón tay nho nhỏ kéo khoá, từ từ, từ từ đi xuống, mỗi lúc xuống đều như đang khảo nghiệm quyết tâm của cô, nếu như có thể cô rất muốn phế đi con ác quỷ ngang ngược liều lĩnh này.

Nhưng cô biết mình chỉ là con tôm nhỏ, hơn nữa động tác của cô sẽ trực tiếp dính líu đến mẹ Diệp và anh hai, tuyệt đối không thể mạo hiểm.

Đằng Cận Tư cũng chưa nóng nảy, lười biếng tùy ý tựa vào trên ghế sa lon, dám công kích anh? Nhất định phải trả giá thật lớn cho hành động của mình! Không dạy dỗ cô chút, không biết lần tới sẽ làm ra chuyện quá quắt gì hơn!

Phía ngoài quần tây đã mở hết, lộ ra quần lót màu đen bên trong, rất rõ ràng phần nhô ra chính là vật nào đó đang cuộn mình.

Tay Lương Chân Chân run dữ hơn, run rẩy đưa tay dọc theo chiếc quần, nước mắt cũng không nhịn được nữa, theo khóe mắt chảy ra, nhưng cô vẫn cắn chặt đôi môi không để cho mình nức nở nghẹn ngào ra tiếng.


"Bị mắc chứng bệnh của người già sao? Sao tay run như vậy!" Đằng Cận Tư có chút nổi giận quát, lồng ngực phập phồng không ngừng, ngay cả chỗ đang thức dậy kia cũng bắt đầu đau, SHIT!

Lương Chân Chân uất ức mím môi, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, dùng sức kéo quần đùi của anh xuống, ngón tay không cẩn thận đụng phải một vật mềm nhũn, cô sợ đến nỗi lập tức rút tay về, nhưng vẫn không thể tránh khỏi vừa đụng vào chỗ ấy.

Đằng Cận Tư đau đến hít sâu một hơi, cắn răng nghiến lợi hừ nói: "Em cố ý hả! Muốn mưu sát? Hả?"

"Tôi không có." Lương Chân Chân lập tức vội vàng lắc đầu, đôi mắt to ngập nước hiện lên vẻ vô tội và uất ức, lúc nãy cô thật sự không phải cố ý.

"Hừ!" Đằng Cận Tư hừ lạnh một tiếng không tiếp tục làm khó cô nữa, ánh mắt nhìn qua vị trí nào đó, ý bảo cô có thể bắt đầu.

Bờ môi Lương Chân Chân run rẩy, nước mắt đảo quanh ở trong hốc mắt, trong lòng có một loại sợ hãi không nói ra được, giờ phút này cô tình nguyện bị cưỡng hiếp cũng không muốn liếm chỗ đó, thật là độc ác!

"Tôi bảo đảm lần sau không dám nữa, anh nói gì tôi cũng sẽ ngoan ngoãn nghe lời, hu hu. . . . . ." Lương Chân Chân oa ô một tiếng khóc lên, hoàn toàn bị doạ sợ.


"Thế nào? Biết hối hận rồi sao? Nhưng đáng tiếc! Quá muộn, nó bị em đạp đến bị thương, mềm nhũn một chút phản ứng cũng không có, chẳng lẽ em không nên nghĩ biện pháp làm cho nó cứng lại?" Đằng Cận Tư cười như ác ma chuyển thế, anh càng ngày càng thích cảm giác ức hiếp cô, hơn nữa, đây là bước đầu tiên thuần hoá con mào hoang nhỏ này.

Nếu như lần đầu tiên dung túng, nói không chừng lần thứ hai xuống tay sẽ ác hơn, cho nên, anh phải phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện.

"Bác sĩ cũng không trị được thì tôi có biện pháp gì." Lương Chân Chân thút thít kháng nghị.

"Không cho phép cò kè mặc cả, tôi đếm một hai ba, hậu quả chọc giận tôi, em hiểu." Ánh mắt Đằng Cận Tư hung ác nham hiểm.

"Một"

. . . . . .

"Hai"

. . . . . .

Lương Chân Chân cúi người khóc, bộ dạng của cái đó ghê quá, một đống chồng chất ở chỗ kia. . . . . .