Tết âm lịch là một ngày đoàn viên náo nhiệt nhất trong năm, mọi người làm việc bên ngoài đều tìm cách xin nghỉ trở lại, đoàn tụ cũng người trong nhà, ăn bữa cơm tất niên.
Năm nay nhà họ Đằng rất náo nhiệt, bởi vì tăng thêm ba miệng người so với năm ngoái! Mặc dù hai người còn chưa ra đời, nhưng đã được Đằng lão phu nhân tính toán cả vào.
Lương Chân Chân vốn định đón mẹ Diệp đến nhà họ Đằng cùng ăn bữa cơm tất niên, nhưng ngay trong tối hai mươi tám tháng chạp, Diệp Thành Huân mua được vé tàu trở về, cô lập tức bỏ ý niệm này đi, bởi vì cô biết, ở sâu trong đáy lòng mẹ Diệp vẫn còn mong đợi anh trai về nhà.
Sáng mùng hai tết, Đằng Cận Tư và bà xã đến nhà họ Diệp chúc tết, Diệp Lan vui vẻ đến miệng cũng không khép lại được, người thân nhà họ Diệp ít đi, trước kia lễ mừng năm mới đều là một nhà ba người ngồi chung một chỗ ăn cơm nói chuyện phiếm, kể từ sau sự kiện kia, ròng rã ba năm người một nhà không được đoàn tụ một lần, năm nay cuối cùng thực hiện được nguyện vọng.
Rất nhanh, bà sẽ có hai cháu ngoại, thật tốt!
“Đến đây nào, vào cửa nhanh lên, bên ngoài quá lạnh rồi.” Diệp Lan nhiệt tình đón con gái con rể vào nhà, thấy Đằng Cận Tư nhân vật lớn thường lên báo chí và ti vi xách quà xuất hiện trong phòng nhỏ đơn sơ nhà bà, khó tránh khỏi cảm thấy xấu hổ, xoa xoa tay ngượng ngùng nói: “Gian phòng hơi nhỏ một chút, không biết…”
Bà đã từng tới nhà họ Đằng, phòng khách ở đó vừa bằng toàn bộ diện tích nhà cửa của bà, chứ đừng nói tới mức xa hoa, giống như hoàng cung vậy, diện tích sân trước sân sau không phải lớn bình thường, trồng nhiều loại hoa cỏ cây cối, có thể so với vườn hoa nhỏ, nếu không phải Chân Chân đến nhà họ Đằng, bà chưa bao giờ nghĩ mình có phúc lớn như vậy.
“Mẹ vợ người quá khách khí, chúng ta đều là người một nhà.” Đây là lần thứ hai Đằng Cận Tư gọi Diệp Lan dieenddanleequuydonn là mẹ vợ, lần đầu tiên là trong hôn lễ cách đây không lâu, ý nghĩa hoàn toàn khác, đi ra bước này, anh bước ra dũng khí rất lớn.
Mặc dù Diệp Lan không phải mẹ ruột của nai con, nhưng bà nuôi dưỡng cô mười ba năm, coi cô như con ruột tự mình sinh, thương yêu cô không hề ít hơn con trai ruột của bà, người phụ nữ có thể đối xử như nhau như vậy thật sự không dễ dàng, đây cũng là nguyên nhân tại sao nai con cam tâm tình nguyện bán mình cứu mẹ.
Bản thân anh là người thiếu hụt tình thương của mẹ từ nhỏ, cho nên có thiệncảm với Diệp Lan vô tư dâng hiến, hơn nữa bà nội nhiều lần dặn dò anh nên gọi bà là “Mẹ vợ”, sau khi tự cân nhắc, vẫn nên kêu ra miệng, còn nhớ nét mặt khiếp sợ của nai con và Diệp Lan khi đó, đoán chừng hai người vẫn còn bị hù sợ.
Sau đó, khi anh và nai con đơn độc ở trong một căn phòng thì cô ấy nhiệt tình như con bướm, nhào vào trong ngực anh, nâng mặt anh cho anh một nụ hôn ngọt ngào, dĩ nhiên, quyền chủ động cuối cùng vẫn trở lại tay anh.
Nghe được câu trả lời của Đằng Cận Tư, Diệp Lan kích động đến không nói thành lời, tang thương tràn đầy trên mặt đã nhuốm thành nếp nhăn, bà cười rất vui vẻ, rất hạnh phúc, Chân Chân này trọng tình trọng nghĩa làm đau lòng người. Thì ra bà vẫn cảm thấy mình thiếu con bé, nhìn dáng vẻ hạnh phúc bây giờ của con bé, áy náy trong lòng mới dần biến mất.
“Mẹ Diệp, chúc mừng năm mới! Con hy vọng thân thể mẹ càng ngày càng khỏe mạnh, ăn thôi!” Lương Chân Chân nghịch ngợm ôm chặt Diệp Lan, dáng vẻ như cô con gái nhỏ nũng nịu.
Lúc này, Diệp Thành Huân từ phòng bếp đi ra, đôi môi mấp máy, muốn nói điều gì, cuối cùng chỉ nói ba chữ, “Chúc mừng năm mới.” *
(*) trong tiếng Trung, ‘Chúc mừng năm mới’ là ‘Tân niên hảo’ 新年好
Vẻ mặt đáng yêu của Lương Chân Chân hơi cứng ngắc, mặc dù cô biết Diệp Thành Huân đã trở lại, nhưng gặp mặt lần nữa vẫn cảm thấy là lạ, trước đó bọn họ là anh em thân mật khăng khít, mà nay phần ăn ý quen thuộc này cuối cùng không tìm về được rồi, càng nhiều hơn, chính là nhìn nhau chẳng nói gì.
Chân mày Đằng Cận Tư nhướng lên, anh đón nhận Diệp Lan là mẹ vợ, nhưng không nói lên anh sẽ nhận Diệp Thành Huân là anh vợ, hai người hoàn toàn khác biệt, anh nhìn anh ta còn không thuận mắt, nhưng hôm nay là lễ mừng năm mới, anh cũng không nên tỏ vẻ quá rõ ràng.
“Anh trai, chúc mừng năm mới.” Giọng Lương Chân Chân nhàn nhạt, không buồn không vui, không chút phập phồng.
Trước khi tới cô cũng đã nghĩ xong, dù sao anh ta cũng là con trai ruột của mẹ Diệp, là anh trai bảo vệ thương yêu cô từ lúc nhỏ, mỗi người đều biết sai lầm, cô không thể bởi vì anh ta từng phạm sai lầm mà hoàn toàn xử tử hình anh ta, hận một người tốn quá nhiều hơi sức, quá mệt mỏi…
Bây giờ cô đã đủ hạnh phúc, chuyện lúc trước coi như là quá khứ đi! Đều là người một nhà, về sau cúi đầu không nhìn thấy ngẩng đầu lại gặp, cần gì chứ? Cô sắp làm mẹ rồi, bé cưng của cô cũng phải gọi anh ta một tiếng cậu, cắt không đứt duyên đâu.
Khóe miệng Diệp Thành Huân die.enda/anleq,iuydon nhếch lên lộ ra nụ cười nhạt, Chân Chân có thể gọi anh một tiếng “Anh trai”, anh đã thỏa mãn, thời gian sau này còn rất dài, bọn họ vẫn đều là người một nhà.
“Chúc hai người tân hôn hạnh phúc, sang năm, cháu ngoại nhỏ của anh chào đời rồi chứ?” Trong giọng nói của anh lộ ra vẻ mừng rỡ.
“Dạ, còn hơn năm tháng.” Nói đến đứa bé, vẻ mặt Lương Chân Chân dịu dàng, cả người tỏa ra hào quang của tình mẹ.
“Đừng đứng! Đến phòng khách ngồi tán gẫu, mẹ đi phòng bếp nấu cơm.” Diệp Lan rất vui vẻ, con trai và con gái đều là thịt trong tim bà, bà thật sự hy vọng người một nhà có thể giống như ngày thường.
“Mẹ, hôm nay là mùng hai tết, em gái và em rể khó thấy trở về một chuyến, để con làm cơm đi, mẹ nói chuyện với bọn họ.” Diệp Thành Huân ép mẹ ngồi xuống ghế sa lon, xắn tay áo vào phòng bếp.
Bởi vì anh hiểu rõ, ba người ngồi trong phòng khách chắc chắn sẽ không nói được gì, làm không tốt sẽ khiến bầu không khí lúng túng, như vậy sẽ mất nhiều hơn được.
Diệp Lan hiểu nỗi khổ trong lòng con trai, lập tức đồng ý rồi, bất cứ chuyện gì cũng cần một quá trình, muốn một bước lên trời là vạn lần không thể.
Trong phòng khách, Đằng Cận Tư tập trung xem tin tức tài chính kinh tế, rất ít nói; Diệp Lan kéo tay con gái dặn dò vài chuyện chú ý quan trọng của phụ nữ có thai, còn nói tình hình năm đó mình mang thai với con gái, hai mẹ con trò chuyện vui sướng, thời gian trôi qua lúc nào không hay.
Tất cả món ăn trưa đều do một mình Diệp Thành Huân làm, mười món không sai, rất phong phú.
“Anh, một bàn thức ăn lớn, anh định nuôi heo à?” Lương Chân Chân cười trêu ghẹo.
Diệp Thành Huân đang cởi tạp dề ngẩn người, ngay sau đó cười nói: “Đúng vậy, bây giờ một mình em bằng ba người, đương nhiên phải ăn nhiều một chút.”
Đây mới là Chân Chân trong ký ức của anh, nghịch ngợm đáng yêu, nếu như làm một bữa cơm có thể xóa bỏ hiềm khích giữa hai người, như vậy, anh nguyện ý làm thêm mấy lần.
“A Tư, em là heo sao?” Lương Chân Chân bĩu môi bất mãn.
“Em là nai con đáng yêu.” Đằng Cận Tư cưng chiều sờ sống mũi thẳng tắp của cô, trong mắt trừ cô ra cũng không nhìn thấy những người khác.
“Ha ha… Đều ngồi xuống ăn cơm đi! Mùng hai tết, ngày cả nhà đoàn viên, người một nhà về sau phải hòa hòa thuận thuận.” Diệp Lan cười ha hả kêu con trai, con gái và con rể ngồi xuống.
Bữa cơm ăn được hài hòa khác thường, Đằng Cận Tư rất ít nói, phần lớn là Lương Chân Chân và Diệp Lan nói, hai người đàn ông làm những người nghe rất tốt một lần.
Diệp Thành Huân nắm bắt đúng mực rất tốt, anh biết Đằng Cận Tư đối xử không nóng không lạnh với anh, cho nên không trở mặt với mình đã là xem mặt mũi của Chân Chân và mẹ, anh cũng rất tự nhiên hiểu biết bản thaan, anh đã từng si tâm vọng tưởng, cũng coi thường tình cảm của Đằng Cận Tư đối với Lương Chân Chân.
Từ trong ánh mắt của Đằng Cận Tư nhìn cô ấy có thể nhìn ra, anh ta yêu cô ấy, anh ta dịu dàng cũng chỉ với một mình cô ấy, nếu không phải bởi vì Chân Chân, anh ta sẽ đặt chân lên căn nhà chỉ vẻn vẹn 90 mét vuông? Sẽ gọi mẹ mình là “Mẹ vợ”?
Một người đàn ông tôn quý như thế chịu vì người phụ nữ mình yêu thích bỏ xuống tất cả dáng vẻ, không phải người bình thường có thể làm được.
Anh, mặc cảm.
Mới vừa ăn xong cơm trưa, điện thoại di3ndan8lequydon của Đằng Cận Tư đã vang lên, anh đi tới ban công nghe, năm phút sau trở lại sắc mặt đã nghiêm trọng, Lương Chân Chân không nhịn được hỏi: “Công việc có gì gấp sao?”
“Không có gì, chỉ một chút chuyện nhỏ mà thôi, anh đã để người đi xử lý.” Giọng Đằng Cận Tư thản nhiên, anh không muốn khiến nai con lo lắng cùng anh về chuyện công việc.
“À…” Miệng Lương Chân Chân đáp lời, trong lòng vẫn có chút nghi vấn.
Vốn Diệp Lan muốn giữ con gái lại một đêm, nhưng nghĩ tới thân phận của con rể, tất cả lời bà định nói đều bị giữ lại trong cổ họng rồi, trong lòng thở dài, con gái lớn, tóm lại muốn lập gia đình, không quên người mẹ nuôi này, đây đã là thỏa mãn lớn nhất của bà, còn yêu cầu xa vời gì nữa?
Lương Chân Chân dĩ nhiên hiểu tâm tư củamẹ Diệp, thật ra thì cô cũng muốn ở lại nhà một đêm, nhưng mấy ngày này, cô đã thành thói quen ngủ trong ngực ông xã, còn có một nguyên nhân quan trọng khác nữa chính là: giữa cô và Diệp Thành Huân, còn cần thích ứng một chút.
Tổng hợp mấy cái trên, cô rất phiền não.
Đột nhiên, chuông điện thoại di động không hề báo trước vang lên rồi, cô vội vã lấy ra từ trong túi, trên điện thoại biểu thị là Kiều Tuyết Nghiên!
Cô do dự trong chốc lát rồi vẫn nhận, có khả năng cô ấy gọi điện thoại cho mình chỉ để chúc tết thôi.
【Chị Lương, em… Em muốn tìm chị mượn chút tiền.】 Giọng nói đầu điện thoại bên kia mang theo chút nức nở.
Hả… Lương Chân Chân hơi ngây người, giọng Tuyết Nghiên giống như đang khóc, mới sang năm mới, cô ấy như vậy là thế nào?