Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em

Chương 216: Ba năm sau gặp lại (hai)

Nam Cung Thần rất quả quyết lắc đầu, “Không có.”

Anh cũng thấy rất lạ không biết đến cùng thì ba năm nay Lương tiểu thư đi đâu, sao giống như không tồn tại trên thế gian này mà bốc hơi rồi? Một chút tăm hơi cũng không có, chẳng lẽ đã sửa lại tên, đổi thân phận mới?

Mặc dù một lần lại một lần nữa thất vọng, nhưng Đằng Cận Tư vẫn không nhịn được mà hỏi mỗi ngày, cuộc sống luôn phải kéo dài hy vọng đúng không?

Trong lòng anh hiểu chắc chắn là nai con rất hận anh, bằng không sẽ không biến mất hoàn toàn như vậy, vốn không cho anh một chút hy vọng để bù lại, mỗi lần nhớ tới ánh mắt uất ức đau lòng của cô, tim của anh cũng đau theo, nai con, chỉ cần em trở lại, em muốn anh làm gì anh cũng đồng ý.

Chuyện quá khứ là anh đã sai, bởi vì không tin tưởng nên anh đã phải trả một cái giá cao đau đớn thê thảm như vậy, trong ba năm rời anh đi, em sống tốt không? Nếu ông trời cho anh gặp lại em, anh chắc chắn sẽ không buông tay nữa, anh sẽ dùng hết khả năng để che chở cho em, thương em, yêu em.

Trong đại sảnh sân bay, ba cô gái hưng phấn ôm nhau, dường như có quá nhiều điều muốn nói, nhưng trong khoảng thời gian ngắn không biết nên bắt đầu nói từ đâu, giữa hai chân mày nhuộm đầy sung sướng cùng vui vẻ, ngay cả khóe miệng cũng hơi nhếch lên.

“Chân Chân, hơn một năm không gặp, cậu càng xinh đẹp hơn đó, quả nhiên là học múa có khác! Cả khí chất đã bay lên một cấp độ mà chúng tớ không có cách nào vượt qua, phóng khoáng mà thoát tục, trong lành lịch sự tao nhã!” Tiết Giai Ny kích động nói, trong thời gian ba năm này cô mượn danh nghĩa đi du lịch qua thăm Chân Chân mấy lần, bởi vì đi nhiều quốc gia, hơn nữa cô thông minh, nên không bị người của Đằng Cận Tư phát hiện.

Lương Chân Chân giận dữ lườm cô một cái, nói chế nhạo: “Đây là muốn cho người ta biết bây giờ cậu chính là tiểu Lạc phát thanh viên đài DJ nổi tiếng nhất thành phố C, đoán chừng sẽ làm kinh động đến tròng mắt một đám người, dịu dàng uyển chuyển rất không hợp với cậu rồi.”

“Phụt! Tớ đã nói trước rồi, dieendaanleequuyddoon Ngoa tử là yêu nữ hai mặt tiêu chuẩn, bình thường tính cách thô kệch dã mãn, một khi đã tập trung làm việc, con người thay đổi hoàn toàn, giọng nói kia, mỗi lần nghe thấy đều khiến cho tớ nổi da gà đầy người, buồn nôn đến vậy.” Cát Xuyến nói phụ họa, vẻ mặt quái dị phong phú.

Tiết Giai Ny nhe răng nhếch miệng nhìn hai người chằm chằm, cắn răng nghiến lợi, “Hai người các cậu… muốn ăn đòn phải không?” Vừa nói vừa làm ra vẻ vung tay chuẩn bị đánh hai cô.

“Ôi trời! Nhìn dáng vẻ giương nanh múa vuốt của cậu coi, hôm nào tớ lộ ra Microblogging * giúp cậu? Gặp gỡ chính cậu?” Cát Xuyến đưa tay bắt lấy đôi tay đang múa may của cô ấy, cười đến sáng láng.

(*) Microblogging: là một dạng blog có các bài đăng có nội dung thu nhỏ như các câu nói ngắn gọn, hình riêng, hoặc liên kết đến video. Phần mềm có hạn chế rất thấp về nội dung để khuyến khích mọi người đăng bài thường xuyên. Ở Trung Quốc, các mạng lớn như Twitter, Facebook và Google + đều bị kiểm duyệt nên nhiều người trong nước sử dụng các mạng thay thế như Sina Weibo, Tencent Weibo, Sohu Weibo, NetEase Weibo và Fanfou.

“Cậu còn muốn phương án tuyên truyền ngày mai không đây?” Tiết Giai Ny hung dữ nói, cảm giác nắm lấy điểm yếu của người nào đó thật sảng khoái, có thể lấy ra uy hiếp bất cứ khi nào. O(∩_∩)O~

Lời này vừa nói ra, Cát Xuyến lqd lập tức ngậm miệng, cũng không quên ra sức trợn mắt nhìn vẻ mặt của một người phụ nữ cười đến hả hê, do bản thân mình nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, tìm cô ấy tuyên truyền giúp một kỳ mới ra lò của tạp chí mới, lỡ một bước thành hận ngàn đời!

Nhìn dáng vẻ dở hơi của hai bạn, Lương Chân Chân không nhịn được mà che miệng cười trộm, vừa mới tốt nghiệp đại học, hai người bạn tốt đã nhao nhao ra cổng trường tìm được công việc như mong muốn, Giai Ny là phát thanh viên của đài DJ nổi tiếng nhất thành phố C mà cô ấy thích, còn Cát gia tiến vào tòa soạn “Danh Dương” nổi danh nhất thành phố, từ nhân viên thực tập phòng thị trường dần dần được bố trí thành nhân viên chính thức, cũng được cấp trên tán thưởng, thật tốt!

Thoáng một cái, tất cả mọi người đều có công việc, thật ra thì cô cũng mới phỏng vấn một công việc không tệ tại NewYork, chỉ có điều mẹ Diệp bị bệnh, cô chỉ có thể bỏ qua phần đãi ngộ tốt để trở về nước, nếu có thể, cô muốn đợi đến sau khi mẹ Diệp khỏi bệnh, lại rời khỏi nơi này.


“Đi thôi, tớ rất nhớ món ăn trong nước, mỗi lần nhớ tới, tớ đều nhịn không được mà chảy nước miếng không ngừng, ở nước ngoài món ăn Trung Quốc thật sự rất khó ăn.” Lương Chân Chân thở dài nói.

Tiết Giai Ny giúp cô kéo vali hành lý, “Đó là đương nhiên rồi, mùi vị món ăn ở trong nước mới là ngon nhất, Chân Chân, lần này cậu trở về sẽ không đi nữa chứ?”

Cát Xuyến cũng là bộ dạng mong chờ nhìn cô, từ từ nói: “Nước ngoài dù tốt hơn nữa, cũng không bằng ở nhà.”

Chỉ một câu nói này, dieendaanleequuyddoon khiến nội tâm kiên định mấy năm nay của Lương Chân Chân bị đánh tan rối tinh rối mù, trong mắt như bị bụi bay vào, rát rát, cô hít vào một hơi thật sâu, “Tớ sẽ suy nghĩ.”

“Lăn lộn trong tòa soạn một năm chính là khác trước rồi! Nói chuyện cũng có nghệ thuật hơn rất nhiều, hắc hắc hắc, Cát gia của chúng ta bắt đầu đi theo con đường thục nữ rồi.” Tiết Giai Ny ở một bên trêu ghẹo, nhưng lúc này ngàn vạn lần không thể buồn bã, Chân Chân rất vất vả mới trở lại, nên vui mừng mới đúng.

“Cậu ấy đã bắt đầu phát triển theo hướng loly, tớ không phải đang khẩn trương hưởng ứng sự kêu gọi của Đảng và nhân dân, nhanh chóng thích ứng với khuynh hướng phát triển của xã hội hiện đại đa dạng hóa?” Cát Xuyến rầm rì liếc cô ấy một cái.

“Phì! Tớ phát hiện công lực đấu võ mồm của hai cậu càng lúc càng phát triển, lượng từ ngữ càng lúc càng kinh người rồi!” Lương Chân Chân vừa mới buồn rầu đã bị đánh bay trong nháy mắt, cô phát hiện chỉ cần ở chung một chỗ với hai cô ấy, tâm tình của mình sẽ trở nên tốt đẹp rất dễ dàng, có thể quên đi nhiều sầu não.

Ba người cứ cười đùa suốt đường đi ra khỏi đại sảnh sân bay như vậy, hôm nay Tiết Giai Ny lấy chiếc xe ferrari màu đỏ như lửa mà cha cô đưa cho tới đón bạn tốt, để cho cô ấy đón gió tẩy trần, ăn một bữa cơm thật ngon.

Chiếc Cayenne dài màu đen phiên bản xa hoa chậm rãi đậu tại bãi đậu xe của sân bay, Đằng Cận Tư mở mắt, trong con ngươi màu đen như mực dính vài tia máu, hiển nhiên là do thường thức đêm, đưa tay vuốt vuốt trán muốn giảm bớt mệt mỏi mấy ngày liên tiếp.

“Cậu chủ…” Nam Cung Thần nhỏ giọng nói, đối với cậu chủ giống như Biển Mệnh Tam Lang * vẫn không thương tiếc bản thân mà làm việc điên cuồng suốt ba năm nay, anh vô cùng đau lòng cùng sợ hãi, bác sỹ Quan còn có Đằng lão phu nhân tìm cậu chủ nói chuyện, nhưng vẫn không làm nên chuyện gì, anh biết cậu chủ vì quá nhớ thương Lương tiểu thư, trong lòng cậu chủ đau đớn, khó chịu kìn nén không có cách nào giải quyết, chỉ có thể mượn công việc để phát tiết.

(*) Biển Mệnh Tam Lang (Chàng ba liều mạng): là ngoại hiệu của Thạch Tú, một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết cổ điển Trung Quốc Thủy hử. Ông là một trong 36 Thiên Cương Tinh của 108 anh hùng Lương Sơn Bạc.

Ôi… Tự cổ đa tình không dư hận, thử hận miên miên vô tuyệt kỳ *! Cũng không biết đến khi nào Lương tiểu thư mới có thể xuất hiện, lúc nào thì mới có thể tha thứ cho cậu chủ, nếu tiếp tục như vậy chỉ sợ thân thể cậu chủ sẽ gánh chịu không nổi.

(*) Tự cổ đa tình không dư hận,

Thử hận miên miên vô tuyệt kỳ

自古多情空余恨


此恨绵绵无绝期

Câu trên: ‘Tự cổ đa tình không dư hận’, ‘không’ có nghĩa là ‘chỉ’(only) chứ không phải ‘không’ (not), câu này có thể hiểu là ‘Kẻ đa tình từ ngàn xưa chỉ còn lưu lại mối hận’. Đây là câu phương ngôn thường xuất hiện trong văn học cổ Trung Quốc.

Câu dưới: ‘Thử hận miên miên vô tuyệt kỳ’, xuất xứ từ “Trường hận ca” của Bạch Cư Dị, nghĩa là ‘Nỗi hận này dài dằng dặc biết bao giờ nguôi’.

Hai câu này vốn dĩ không liên quan gì đến nhau, người ta dùng qua nhiều thế hệ, nhưng cũng chẳng biết nó từ đâu ra. Sở dĩ họ ghép hai câu đó với nhau vì nó tương đồng và nối tiếp về mặt nghĩa! Đây cũng là hai câu mà Trư Bát Giới ngâm nga khi bị thất tình trong Tây Du Kỳ (phiên bản Hồng Kông – TVB năm 1996 có Trương Vệ Kiện đóng).

Đằng Cận Tư vốn nhìn thẳng không chớp mắt lqd suốt đường đi đến phòng khách quý, coi như anh sắp qua cửa kiểm tra an ninh thì đột nhiên quay đầu nói với Nam Cung Thần: “Cậu có nghe thấy vừa rồi có giọng nói của nai con không?”

(⊙o⊙) A! Vẻ mặt Nam Cung Thần ngây ngô, vừa rồi anh vẫn vì cậu chủ mà âm thầm sầu lo, vốn không chú ý đến cảnh vật và người xung quanh, dù sao anh cũng không có vấn đề gì, nhìn giống như không nhìn.

Đối với vấn đề này, anh rất hoài nghi có phải cậu chủ vì nhớ nhung quá độ mà xuất hiện ảo giác không, sao Lương tiểu thư lại đột nhiên xuất hiện ở đây? Rõ ràng là không thể!

“Không có.” Anh quả quyết lắc đầu.

Chẳng lẽ vừa rồi thật sự là mình nghe lầm? Trong lòng Đằng Cận Tư buồn bực, nhưng giọng nói kia đã xuất hiện vô số lần trong giấc mơ của anh, sao có thể nghe lầm? Anh nhíu mày trầm tư.

Là nai con! Nhất định là nai con! Trong đầu anh đột nhiên rõ ràng, xoay người bước nhanh ra cổng ngoài sân bay, mặc cho Nam Cung Thần ở bên cạnh kêu thế nào cũng không để ý tới, gấp đến nỗi Nam Cung Thần lqd toát đầy mồ hôi, OMG! Cậu chủ hoàn toàn gặp ma rồi! Có một cảm giác như chim sợ cành cong, vừa nghe thấy tiếng động gì liền cho rằng đó là Lương tiểu thư. O(╯□╰)o

“Cậu chủ, còn có hai mươi phút để làm thủ tục!” Anh không quên nhắc nhở BOSS đại nhân anh minh thần võ của mình, đây chính là đang vội vàng đi NewYork bàn bạc ký kết hợp đồng công việc, không thể chậm trễ!

Tâm tư của Đằng Cận Tư đã sớm bay đi rồi, một lòng chỉ nhớ tới giọng nói quen thuộc đó, hoàn toàn xem thường Nam Cung Thần đang la to, khi anh chạy tới cửa, vừa đúng lúc nhìn thấy một chiếc ferrari màu đỏ như lửa chạy qua, chỗ ngồi cạnh tài xế không phải nai con thì là ai?

Mái tóc đen dài như lụa của cô ấy đã bị cô ấy cắt ngắn rồi, càng thành thục và quyến rũ hơn trước kia, cũng càng đẹp, khóe miệng nhếch lên lộ ra nụ cười thản nhiên càng làm cho anh không dời mắt được.

“Nai con.” Anh đã không khống chế được phần nhớ nhung đã cất giấu nơi đáy lòng được nữa, chỉ nghĩ đến không thể buông tay, cũng không thể để mặc cho cô biến mất ngay bên cạnh mình được.

Nhưng chiếc xe kia vốn không để ý đến anh, tốc độ càng lúc càng nhanh, đảo mắt đã biến mất, anh gấp đến mức mất lý trí nhấc chân đuổi theo, nhưng dù anh chạy nhanh đến mấy cũng không thể đuổi kịp xe thể thao, vẫn còn phải nhìn cô biến mất ngay trước mắt mình.

Lương Chân Chân đang nói chuyện vui vẻ với các bạn, đột nhiên nghe thấy có một người gọi “Nai con.”

Xưng hô này của một người đặc biệt nào đó, giọng nói trầm thấp đầy sức hút quen thuộc khiến cả đời cô cũng không thể quên được, đã sớm chôn sâu trong đáy lòng cô, rõ ràng có một cảm giác mãnh liệt muốn nhìn qua kính chiếu hậu, nhưng cô vẫn nhịn xuống.

“Chân Chân, anh ta... đuổi theo phía sau.” Tiết Giai Ny nhìn qua gương chiếu hậu thấy một người đàn ông đang nhanh chóng lqd đuổi theo, nhưng tốc độ của anh ta sao bì kịp với xe thể thao? Tốn công vô ích mà thôi.

Ngón tay Lương Chân Chân xoắn lại, mím chặt môi, không nói một lời, cho dù cô nhớ người xưa, thật ra một khi tạo thành tổn thương, liền tạo thành khoảng cách không thể nào phai mờ, cô không có dũng khí vượt qua nó, càng không muốn dẫm vào vết xe đổ! Yêu khắc cốt ghi tâm một lần như vậy là đủ rồi, cô không thể chịu đựng lần thứ hai.

Tiết Giai Ny thấy cô không nói lời nào, liền hiểu, nhấn mạnh chân ga, tốc độ nhanh hơn, ném Đằng Cận Tư ra ngoài tầm mắt.