Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em

Chương 158: Đằng thiếu thổ lộ tâm tình

Nhất định là bước ngoặt ngọt ngào ~ Nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ sáng lạn lại mê say, trong đầu Lương Chân Chân rối bời, muốn làm cho rõ ràng chuyện đêm nay tới cùng là chuyện gì, việc làm hành động của ác ma thật làm cho người ta mở rộng tầm mắt rồi, anh rõ ràng chính là người đàn ông băng sơn thân thể cường tráng, đâu biết đến tình thú lãng mạ chứ! Không phải là hai người bên cạnh anh cho anh chủ ý chứ?

Cô nghĩ tốt nhất nên hỏi cách nhìn của Giai Ny lqd đối với chuyện này, ngay sau đó lấy điện thoại di động nhắn cho cô ấy một cái tin: Giai Ny, anh ấy mời tớ đi ăn tối dưới ánh nến ở nhà hàng Tây, sau khi ăn xong lại đi rạp chiếu phim xem phim, trong lòng tớ thật loạn đó!

Bên kia nhanh chóng trả lời lại: Nha đầu ngốc! Đây là chuyện tốt nha! Lần hẹn hò đầu tiên phải biểu hiện tốt một chút đó ~~ (kèm theo là một cái icon vẻ mặt tươi cười)

Ơ kìa! Không nên nói giỡn nha…, người ta thật lòng cảm thấy kỳ lạ, bình thường căn bản anh ấy không như vậy.

Giai Ny: Ngu dốt, người đàn ông trong tình yêu chắc chắn không giống lúc bình thường rồi! Thế nào cũng có chút thay đổi, cũng như mọi người thường nói khi con gái yêu sẽ đặc biệt quyến rũ, đương nhiên, đàn ông khi yêu cũng sẽ dịu dàng hơn so với bình thường.

Lương Chân Chân che miệng ho nhẹ một tiếng, người đàn ông trong tình yêu? Đang nói ác ma sao? Trời ạ! Lời nói của Giai Ny khiến cho lòng cô càng thêm rối loạn, ngàn vạn sợi tơ xếp lộn xộn.

Nhanh chóng bấm bàn phím trả lời một câu: Nào có! Cậu không hiểu rõ chân tướng sự việc rồi!

Vài giây sau, Giai Ny nhắn lại: Ngu ngốc! Chính cậu khăng khăng một mực là được rồi!

Đằng Cận Tư ở bên cạnh nhìn thấy nai con đang nghiêng đầu không ngừng bấm điện thoại di động, vẻ mặt biến hoá rất phong phú, lúc thì e lệ, lúc lại xấu hổ, lát sau lại ngọt ngào…

Tâm tình chợt không tốt, lạnh lùng nói: “Cho tôi nhìn một chút.”

“Không được.” Phản ứng đầu tiên của Lương Chân Chân chính là tuyệt đối không thể để cho ác ma nhìn thấy, nếu anh nhìn thấy câu “Người đàn ông trong tình yêu” kia nhất định sẽ đánh mình, hu hu…

Đằng Cận Tư thấy phản ứng của cô kịch liệt như thế, trong lòng lại càng khó chịu, cả người đã toả ra vị chua, nai con cũng rất không để anh ở trong mắt, cư nhiên tán gẫu với người khác vui vẻ như vậy trước mặt anh!

“Đưa cho tôi!” Anh cực kỳ khó chịu, vô cùng khó chịu, quả đấm chợt siết chặt, chỉ hận không thể đoạt lấy cái điện thoại di động rách nát đó đập bể đi.

Hai mắt to tròn ngập nước của Lương Chân Chân lqd mờ mịt hơi nước, vừa mới có chút ấn tượng tốt với anh, anh lại lộ ra nguyên hình, uất ức chép miệng, “Anh lại hung ác với tôi… tôi gửi tin nhắn cho Giai Ny anh cũng không cho phép, một chút quyền cá nhân cũng không có, hu hu…”

“Giai Ny? Bạn tốt của em?” Đằng Cận Tư cau mày hỏi, quả đấm không tự giác buông lỏng ra, hoá ra là nữ sinh.

“Uhm.” Lương Chân Chân gật đầu một cái.

Sau khi biết là bạn gái của nai con, Đằng Cận Tư không nói gì, tâm tình cũng khá hơn nhiều, vừa rồi ngay cả anh cũng không rõ vì cái gì mà đột nhiên lại tức giận như vậy, tới nhanh đi cũng nhanh.

Thấy nai con còn đang cong môi mất hứng ở đó, liền ôm cô vào trong lồng ngực của mình, kết quả là cô giãy giụa kịch liệt, “Khốn kiếp! Buông ra! Mỗi lần tát một cái lại tặng cho một quả táo ngọt, anh cho tôi là tượng gỗ con nít sao? Không tin tưởng người ta chút nào, oa oa hu hu…”

Cô đột nhiên hé miệng “Oa oa” khóc lớn lên, nắm đấm giống như hạt mưa vung lên hướng tới lồng ngực cứng rắn của người nào đó.

Ngồi ở phía trước, Tiểu Lý đang lái xe thỉnh thoảng liếc vào trong gương chiếu hậu, muốn nhìn một chút vẻ mặt của Đằng thiếu lúc này, vừa đúng lúc chạm vào tròng mắt đen lạnh thấu xương trong gương, sợ tới mức tay anh ta không tự chủ run lên, mắt nhìn thẳng lái xe, cũng không dám liếc nhìn về phía sau nữa.

“Tôi không đánh em.” Khoé miệng Đằng Cận Tư co giật hai cái, trong lòng rất bất đắc dĩ, nai con như thế nào mà nói khóc liền khóc, không báo trước một chút nào hết, vừa rồi đúng là mình không đúng, hiểu lầm cô, nhưng nguyên nhân là ở chính mình…

“Ánh mắt anh hung thần ác sát (ẩn dụ chỉ người đàn ông rất ác) và giọng nói lạnh lẽo giống như đang đánh tôi, khi dễ xong lại khiến cho người ta đừng khóc, anh cho rằng tôi là vòi nước sao? Mở ra thì có, đóng vào thì không? Động một chút là hoài nghi người ta, trước mặt anh tôi không thể có một chút riêng tư của mình sao? Sao anh không thể tin tưởng tôi?”

Lương Chân Chân gằn từng câu từng chữ nói rất bi thương, thật ra thì, nói trắng ra là, cô không có cảm giác an toàn, cho dù có đôi lúc ác ma đối xử với cô cực tốt, nhưng cảm giác giống như đối xử với sủng vật, thích thì nâng niu trong lòng bàn tay như báu vật, mà phải trăm phần trăm phục tùng anh, không được che giấu anh bất cứ điều gì, chỉ cần có một điểm không nghe theo anh, sẽ bị anh quát mắng, khiến cho cô cảm thấy mình không bình đẳng ở trước mặt anh.

Suy cho cùng, đây là một cản trở cứng rắn ở trong nội tâm của cô, một ngày chưa bước qua cản trở này, liền một ngày trong lòng cô thấy bất an, coi như hành động vừa rồi của ác ma là ghen đi, nhưng dấm này ăn cũng không giải thích nổi, nào có người đàn ông nào đụng một chút là nổi giận, anh có thể nói chuyện hoà hợp với cô, cũng có thể hỏi cô, nhưng không thể gầm lên để giải quyết.

Nếu giữa bọn họ chỉ có thể dùng phương thức này để sống chung mà nói, còn không bằng cô rời đi cho xong, cần gì phải trói buộc chung một chỗ chứ?

“Tôi sợ hãi.” Đằng Cận Tư lqd mặc kệ cho cô khóc rống lên, cực kỳ mất tự nhiên nói ra ba chữ.

“Anh có quyền thế, cao cao tại thượng, khống chế trong tay, anh có thể sợ hãi cái gì? Đối với anh mà nói bất cứ chuyện gì cũng giống như lấy đồ trong túi vậy.” Lương Chân Chân mới không tin chuyện hoang đường của anh.

“Anh sợ… mất em.”


Đây là lần đầu tiên trong lúc nói chuyện Đằng Cận Tư dừng lại hai giây, vẻ mặt cực kỳ mất tự nhiên, nhưng thâm tình trong tròng mắt đen cũng không phải gạt người, giống như obsidian* rạng rỡ phát sáng, mang theo hương vị mê say lòng người.

*Obsidian: còn gọi là đá vỏ chai là một dạng thuỷ tinh núi lửa tự nhiên được tạo ra ở dạng đá mác ma phun trào.

Nó được tạo ra khi dung nham felsic phun trào ra từ núi lửa và nguội lạnh nhanh nên bên trong nó có các tinh thể rất nhỏ. Obsidian thường được tìm thấy ở rìa của các dòng dung nham rhyolit, vì thành phần hóa học của nó nhiều silica, tạo ra độ nhớt và mức độ trùng hợp của dung nham cao. Sự kiềm hãm khuếch tán nguyên tử qua dung nham bị polymer hóa và độ nhớt cao này được lý giải là do thiếu sự phát triển của tinh thể. Do thiếu các cấu trúc tinh thể nên các rìa của nó có thể đạt đến độ mỏng gần như ở kích thước phân tử, vì vậy mà người tiền sử đã sử dụng nó làm các dụng cụ có đầu nhọn và các lưỡi (dao) bén, và trong hiện đại nó được dùng làm lưỡi dao mổ (nguồn: wikipedia)

Anh không có sở trường biểu đạt tình cảm của mình, nhưng hôm nay nếu như anh không nói gì, nai con sẽ giận mình thật, anh phải sửa lại hình tượng ác ma trong lòng nai con, nhưng anh rất khó khống chế cơn giận của mình, Lê tử nói nguyên do là vì mình quá quan tâm nai con, bởi vì quan tâm nên sợ mất đi, vẫn còn nhớ lúc đó mình còn xì mũi coi thường cách nói của anh ta, cảm giác những thứ buồn nôn đó không thích hợp với bản thân.

Nhưng Lê tử và Nam Cung đều nói: Người dũng mãnh đến đâu, cũng cần có tình cảm, giống như thần Zeus tối cao trong thần thoại Hy Lạp, các đời vua cổ đại, người nào không có tình yêu? Cho nên, anh cũng có thể học cách thích ứng, thử yêu một người phụ nữ, để cho cuộc sống của mình thêm phong phú, sinh động, lúc nào nên biểu đạt tình cảm thì phải dũng cảm thể hiện, không thể cứ buồn bực ở trong lòng, nếu không thì cô ấy làm sao biết được suy nghĩ ở trong lòng mình như thế nào, sẽ tạo thành hiểu lầm giữa hai người, tạo thành một ngõ cụt.

Trong nháy mắt, trong đầu anh thoáng hiện ra rất nhiều chuyện, nhất là tình trạng gặp phải tối nay, khiến cho anh ý thức sâu sắc được rằng nai con vẫn còn tồn tại rất nhiều sai lệch và hiểu lầm đối với anh, nếu như cứ mặc cho phát triển như vậy tiếp, chỉ sợ tình huống không lạc quan, nên muốn nhân cơ hội này nói rõ ràng là tốt nhất.

Khi nghe ác ma nói câu “Anh sợ mất em” thì tay Lương Chân Chân đang lau nước mắt cũng dừng lại, không dám tin trợn to hai mắt, ngay cả hô hấp cũng quên mất.

Không chỉ có cô ngạc nhiên, ngay cả tài xế Tiểu Lý cũng bị doạ không hề nhẹ, thiếu chút nữa thì đạp nhầm chân thắng thành chân ga, anh

cả kinh, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vội vàng ổn định tâm thần, chuyên chú lái xe.

“Anh biết trước kia anh không có kinh nghiệm đối với những chuyện này, cho nên bản thân biểu đạt có chút kém cỏi, càng không biết chung sống với em như thế nào là tốt nhất, hành động nhiều lúc khó tránh khỏi bá đạo, nhưng thật sự anh không coi em trở thành tượng gỗ con nít không biết tức giận, anh thích sự chân thật của em, càng hy vọng em vĩnh viễn chỉ thuộc về một mình anh, anh không thể chịu đựng được nếu như em thích người đàn ông khác.”

Đằng Cận Tư nói từng câu từng chữ rất chậm, nói cảm thụ chân thật nhất trong lòng mình ra, trong mắt anh chỉ tập trung đến trên người Lương Chân Chân, vẻ mặt vẫn ngơ ngác như cũ, hình như rất khó tin tưởng những lời mình nghe thấy là sự thật, ác ma cư nhiên thổ lộ với mình, anh nói thích mình?

Trời ạ! Nhất định là cô đang nằm mơ! Ác ma nắm quyền cao cao tại thượng đến thế làm sao có thể một hơi nói nhiều với mình như vậy, còn là lời tâm tình buồn nôn, hai tai cô đều đỏ ửng lên rồi.

“Nai con, tin tưởng anh, về sau anh sẽ hết sức khắc chế cảm xúc của mình.” Lòng bàn tay Đằng Cận Tư ôn nhu vuốt ve nước mắt trong suốt nơi khóe mắt Lương Chân Chân, thanh âm chưa từng dịu dàng, con ngươi đen sáng ngời như sao sáng lấp lánh nhìn chăm chú vào cô bé đang nhạt nhòa nước mắt ở trong ngực, lông mi thật dài tạo thành một bóng mờ nơi hốc mắt, khiến cho cặp mắt của anh càng trở nên thâm thúy, lẳng lặng nhìn chăm chú lại khiến cho người ta không thể dời mắt.

Lương Chân Chân cứ ngây ngốc nhìn anh như thế, trong tròng mắt đen kia rõ ràng có hai cái hình nhỏ nhỏ là mình, so với lần trước còn thấy rõ ràng hơn, cô nghe tim mình đập “thịch thịch thịch” như trống đánh ở võ đài rõ ràng ở bên tai, khiến cho khuôn mặt cô đỏ hồng lên, như cánh hoa anh đào mềm mại kiều diễm nở rộ.

“Uhm, về sau không cho phép anh nổi giận với tôi.” Cô thút thít nói.

Người nào đó trịnh trọng gật đầu.

“Về sau cũng không cho động một tí là hoài nghi người ta, không tin người ta.”

Dừng một chút, lại gật đầu.

“Huhu. . . Lương Chân Chân mím miệng nhào vào ngực người đàn ông nào đó, ngón tay mảnh khảnh níu lấy áo sơ mi của anh, khóc thút thít, khóc mãi, rồi không còn thanh âm nữa.

Lẳng lặng rúc vào trong lòng anh, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ có lực của anh, tim cũng đồng thời nhảy lên, từng chút từng chút rung động tận sâu đáy lòng, cô không thể không thừa nhận mình cũng thích anh, nghe lời thổ lộ thâm tình khẩn thiết của anh, trong lòng mình rất vui mừng, giống như đã đợi thời khắc này lâu lắm rồi.

Tâm chợt an tĩnh lại, thì ra cái mình thiếu chính là cảm giác an toàn vui sướng này, tuy rằng anh không xấu với mình, nhưng cảm giác không hề chân thật, giống như mình sống dựa vào anh. Mèo con ra oai, không cẩn thận chọc giận anh sẽ bị anh trừng phạt tàn khốc.

Càng làm cho cô khổ sở, chính là quan hệ không minh bạch, khiến cho cô có cảm giác mình như tình nhân không thấy được ánh sáng, hèn mọn đáng thương để cho cô khinh bỉ chính mình, hết lần này tới lần khác không có chân tình với anh, mặc dù chỉ là chồi non, nhưng không dám chắc một ngày nào đó sẽ phát triển thành một cây cao che trời, đến lúc đó mình phải làm sao?

“Tôi tin tưởng.” Cô nhắm mắt lại, nói rủ rỉ, giống như đã đi tới bước này, cô không còn đường lui, chỉ có thể bước tiếp.

Hai cánh tay Đằng Cận Tư vòng quanh hông của nai con, siết chặt cô vào trong ngực, cằm tựa trên mái tóc mềm mượt, bởi vì nước mắt của cô thấm ướt chiếc áo sơ mi đắt giá, cảm giác ướt át lành lạnh xuyên qua áo sơ mi thật mỏng thấm đến tận đáy lòng anh, tâm trí anh kéo lên, khi nghe thanh âm “Tôi tin tưởng” của nai con thì hai cánh tay anh từ từ ôm chặt, như muốn khắc sâu cô vào trong tâm khảm, một loại vui mừng khó nói thành lời cuốn sạch suy nghĩ của anh.

Đã khóc, đã nháo, đã mở suy nghĩ nghi ngờ ra, khơi thông giữa người với người rất quan trọng, nó giống như là một nhịp cầu, nếu như bất kỳ bên nào không chịu bước ra bước đầu tiên, như vậy vĩnh viễn không thể đi tới điểm chính giữa mà tụ họp.

-----------

Mười phút sau, xe Cayenne màu đen dừng trước cửa rạp chiếu phim lớn nhất, Đằng Cận Tư dắt nai con đi vào, không đi theo lối đi bình thường, mà đi theo con đường vắng vẻ vào phòng VIP, đi thang máy trực tiếp lên tầng bảy, Lương Chân Chân mê mẩn để mặc anh dắt đi về phía trước, nghĩ tới lần đầu tiên mình đi cùng nam sinh tới rạp chiếu phim, uhm, nghĩ sai rồi, anh là đàn ông không phải nam sinh.


Tối nay xảy ra đủ loại chuyện khiến cho cô cảm thấy rất không thật, đầu tiên là ăn tối dưới ánh nến ở nhà hàng Tây hạng sang bên song; sau đó anh thổ lộ thâm tình trên xe, cô không thể không thừa nhận, tim mình đang đập loạn lên; tiếp theo là xem phim, hai người tay trong tay giống như cặp tình nhân bình thường, so với lúc ăn bữa cơm Tây tâm tình có chuyển biến lớn, không còn là tâm tư hoảng loạn khó xác định, mà là ngọt ngào ấm áp.

“Chờ một chút, tại sao tôi không thấy chỗ bán Popcorn (bỏng ngô) và nước uống vậy?” Lương Chân Chân vẫn túm chặt người nào đó đi về phía trước, khó hiểu nhìn quanh bốn phía, phát hiện cảnh vật chung quanh có chút kỳ quái.

Đằng Cận Tư khẽ cau mày, Popcorn! Đó không phải là đồ trẻ con ăn sao? Lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bồng bột tinh thần phấn chấn của nai con, cô còn rất trẻ, mà mình… đã không còn trẻ rồi.

“Không biết trong phòng chắc có chuẩn bị đồ ăn, ngoan, nếu không đúng vậy, để cho người ta đi mua.” Anh dắt tay cô tiếp tục đi về phía trước, Lê tử nói là phòng 7520.

“Hả?” Lương Chân Chân có chút kinh ngạc, trong phòng chắc có chuẩn bị đồ ăn là có ý gì?

Có nhân viên phụ trách dẫn bọn họ tới phòng khách quý của rạp chiếu phim, cười hề hề mở cửa giúp họ, “Đằng thiếu, bộ phim thiết lập cho ngài sẽ bắt đầu chiếu sau mười phút nữa, ngài cảm thấy có thể được chứ?”

“Uhm, chuẩn bị một chút đồ ăn thức uống.” Đằng Cận Tư nhớ tới lời nói vừa rồi của nai con.

“Thức ăn bên trong đã chuẩn bị thỏa đáng, nếu như còn cần phân phó, ngài trực tiếp báo cho chúng tôi thông qua máy tính phục vụ ở bên cạnh là được.” Nhân viên phụ trách cười nói, thấy BOSS lớn gật đầu, liền khom người đi ra ngoài.

Lương Chân Chân gần như trợn mắt há hốc mồm nhìn thiết bị trước mặt, toàn bộ mặt chính của tường là màn ảnh lớn, trước màn hình lớn là ghế sa lon hai người cực kỳ rộng rãi và bàn trà, trên bàn trà bày đầy đủ các loại trái cây, thức ăn nước uống, bên cạnh tường còn có tủ lạnh nhỏ, bên trong cũng chất đầy đồ, trời ạ! Ngay cả phòng tắm cũng có…

Cô không cách nào bình tĩnh được, sao lại có thể ở trong phòng này xem phim chứ! Không phải là ở chỗ có nhiều người ngồi chung một chỗ trong rạp chiếu phim sao? Hu hu… cô bị lừa rồi.

“Đồ ăn ở đây rất nhiều, nếu em muốn Popcorn, đồ uống lạnh hay không lạnh đều có.” Đằng Cận Tư không chú ý tới biến hóa cảm xúc của người bên cạnh, trong lòng anh nghĩ Lê tử vẫn làm việc rất cố gắng, nghĩ thật chu toàn.

“Không phải nói là đi rạp chiếu phim xem phim sao?” Lương Chân Chân buồn rầu hỏi.

Lúc này Đằng Cận Tư mới kinh ngạc nhìn cô, “Nơi này không phải là rạp chiếu phim sao? Vừa rồi còn rất tốt, sao giờ lại mất hứng vậy?”

“Người ra cho là chỗ có rất nhiều người cùng nhau ngồi xem phim.” Cô nhỏ giọng lầu bầu.

“Anh cảm thấy nơi này rất tốt, nơi đông người cảm giác là lạ.” Đằng Cận Tư chau mày, nói rất chân thành.

Anh từ nhỏ đã quen một mình ngây ngốc, tính tình lạnh nhạt cô độc, không thích nơi náo nhiệt ồn ào, sau khi học đại học tình hình có chút cải thiện, nhưng anh vẫn thích nơi an tĩnh nhiều một chút.

“Nhưng mà như thế mới có cảm giác xem phim!” Hiện tại Lương Chân Chân không biết quá khứ của anh, cho nên trong tiềm thức cho rằng anh không bỏ sĩ diện xuống được để đi đến rạp chiếu phim đại chúng, thích đặc biệt. Cho đến sau này khi cô hiểu được hoàn cảnh sinh trưởng khi anh còn bé và bối cảnh gia đình, mới hiểu được hàm nghĩa chân thật của câu “Nơi đông người cảm giác là lạ.”, tình cảm nuối tiếc đối với anh càng tăng lên, thì ra con nhà gia thế không phải ai cũng có thời thơ ấu vui vẻ tốt đẹp.

“Không thích xem phim sao? Nếu không, chúng ta về nhà?” Đằng Cận Tư nhìn bộ dạng bất đắc dĩ của cô, nhíu mày hỏi.

Cô đâu nói không thích xem phim hả?

Thôi, nếu đã tới đây rồi, hơn nữa đây là lần ước hẹn đúng nghĩa đầu tiên, dĩ nhiên không thể cứ như vậy mà đi về! Cũng không có tình cảm rồi.

“Thích á.” Cô nũng nịu cong môi.

Đúng lúc này, bộ phim bắt đầu mở màn, đề mục rõ ràng là bản 3D “RMS Titanic”, Lương Chân Chân không khỏi vụng trộm chăm chú nhìn người đàn ông nào đó, trong lòng nói thầm: Chắc anh chọn bừa rồi!

Thật ra thì cô nghĩ sai rồi, cái này căn bản không phải là do Đằng Cận Tư chọn, anh cũng không nhìn những thức này, một lòng tập trung vào sự nghiệp, tăng giảm cổ phiếu, thành thị nào có triển vọng phát triển mới khiến cho anh chú ý, mấy cái phạm trù văn nghệ này anh luôn không thích.

Lúc mới bắt đầu, hai người cũng coi như có tiếng có miếng ngồi trên ghế sa lon, Lương Chân Chân vừa ăn Popcorn vừa xem phim, mặc dù cô đã từng xem hai lần rồi, nhưng chưa từng xem trên màn ảnh rộng, hơn nữa còn là bản 3D, hiệu quả thị giác hoàn toàn khác nhau, làm cho người ta lạc vào cảnh giác cảm giác kỳ lạ, thanh âm nước biển gào thét giống như thật, sóng biển cuồn cuộn giống như dâng trào bên chân.

Lương Chân Chân vừa ăn vừa xem, vẻ mặt như si như say, mà Đằng Cận Tư vừa xem phim vừa liếc nhìn cô bé bên cạnh, khi thấy Jack ôm lấy Rose thì anh cũng không nhịn được nữa, đưa tay ôm nai con đang ăn vui vẻ, để cho cô ngồi ở trên đùi mình.

“Thả người ta xuống…, như vậy nghiêng đầu nhìn không thoải mái.” Lương Chân Chân kháng nghị.

“Không, anh thích ôm em.” Một người đàn ông nào đó nói lời tâm tình khiến cho cô mắc cỡ đỏ bừng mặt, nghĩ tới cũng ngồi qua N lần rồi, không chỉ có lần này, quan trọng nhất là xem phim.

Yên tĩnh được một lúc, Đằng Cận Tư bị mùi thơm của bỏng ngô xông tới đến mức nhịn không được, “Anh cũng muốn ăn.”

Hả… Lương Chân Chân ngạc nhiên nhìn anh, không phải vừa rồi nói không thích ăn sao? Sao giờ lại muốn? Đưa popcorn cho anh, “Uhm, ăn đi, rất thơm.”

“Dơ tay, em đút cho anh.” Một người đàn ông bộ dạng rất bình tĩnh, giống như đang nói chuyện bình thường.

Được rồi, lấy đồ của người thì mềm tay, há miệng mắc quai, đồ cô ăn đều do anh mua, cô có lý do gì để nói không chứ?

“Há mồm.” Cô lấy một cái bỏ vào trong miệng anh, vốn muốn anh mở to miệng để mình nhét vào, nhưng anh cố ý hé miệng, muốn hôn ngón tay cô.

Phim dần dần chiếu tới đoạn đặc sắc nhất rồi, Lương Chân Chân không có thời gian đi so đo hành vi “Sỗ sàng” này của anh, hai người một cái lại một cái ăn rất sung sướng, hoàn toàn không để ý tới chuyện đang gián tiếp hôn môi.

Khi phim chiếu tới đoạn Rose cởi quần áo để Jack vẽ tranh thì hô hấp Đằng Cận Tư có chút gấp gáp rồi, đôi tay vòng bên eo nai con cũng bắt đầu không thành thật, đưa vào phía trong quần áo của cô, khiến cho cô giơ quả đấm kháng nghị, nhưng anh còn to tiếng dõng dạc thổi khí nóng bên tai cô, “Là cảnh trong phim hấp dẫn anh làm như vậy.”

Lương Chân Chân quả thật bị anh tức chết, anh có thể không cần chỉ xem bề ngoài không, rõ ràng chính bản thân là đại sắc lang, mà còn kiếm cớ người trong phim hấp dẫn anh, hừ!

Trên màn hình chiếu đến cảnh Jack và Rose tình nồng, hô hấp Đằng Cận Tư lại gấp rút hơn rồi, vùi đầu vào trong ngực trong cổ cô, hôn dày đặc lên cổ cô, một tay cách đường viền đăng ten nội y vuốt ve ngực cô, một bàn tay vuốt ve bụng.

“Ghét! Xem phim kìa.” Lương Chân bị anh hôn đến toàn thân run rẩy, chỉ cố dùng sức đẩy cánh tay anh, lắc lắc cổ tránh đôi môi nóng bỏng, nhưng không thể tránh khỏi, ngược lại bị anh hôn lên xương quai xanh, hàm răng tinh tế gặm cắn, bàn tay vuốt ve ngực cũng tăng thêm nặng nhẹ, lực nắm bắt rất tốt, khiến cho cô cũng chịu không nổi nữa rồi.