Lam Tử Tuyết đang đứng chôn chân tại đó, không rời đi. Tạ Phong đi về phía cô, dùng ánh mắt dịu dàng nhất để nhìn cô. Hắn chỉ sợ, việc hắn làm khiến cô kinh sợ hắn.
"Tôi không sợ anh. Anh cũng không đáng để tôi phải sợ." Một câu nói bây quơ như vậy cũng khiến Tạ Phong vui cực kì, vội rảo bước theo chân Lam Tử Tuyết đang đi về phía cổng trường.
Lam Tử Tuyết không nói dối, lòng người là thứ đáng sợ nhất trên đời, nhưng cho dù những hành vi của Tạ Phong và anh trai cô có đáng sợ đến đâu đi nữa thì cô cũng không cảm thấy kinh sợ bọn họ. Tại sao ư ? Đọc hết truyện đi rồi biết.
Tần Dung siết chặt bàn tay mình, miệng gằn từng chữ : "Lam ! Tử ! Tuyết !"
Lam Tử Tuyết bỗng thấy lạnh sống lưng, cô yên lặng ngồi trong xe không nói chuyện đã được hơn 15 phút, Tạ Phong cảm thấy có gì đó bất ổn liền cho xe dừng lại, vươn người đưa tay vuốt ve gò má cô.
Lam Tử Tuyết suy nghĩ đến thất thần, đợi đến khi Tạ Phong ăn đậu hủ đến chán chê rồi mới đẩy hắn ra nhưng cô không tức giận, tiếp tục duy trì trầm mặc. Tạ Phong hắn quả thực không chịu nổi không khí trầm mặc này, hắn quay đầu xe, thẳng đến Công viên Trung tâm.
Lam Tử Tuyết nhìn cảnh vật lướt qua mắt mình, nhanh chóng suy nghĩ nghiêm túc, không nên tiếp tục dây dưa với Tạ Phong.
Tạ Phong dừng xe ngay bên đường, Lam Tử Tuyết vẫn không chịu xuống xe. Haizz, thật hết cách, vợ hắn tâm tình không tốt, đành chịu thôi.
Tạ Phong trực tiếp vác Lam Tử Tuyết xuống xe. Lam Tử Tuyết đột nhiên bị nhấc bổng lên, tầm mắt phía trước thay đổi, nhất thời hoảng sợ mà níu chặt lấy Tạ Phong. Tạ Phong khoái chí cười ha hả, Lam Tử Tuyết thẹn quá hóa giận dùng đầu gối thúc mạnh vào đũng quần hắn.
"Á...Em, em sao lại !?" Tạ Phong đau đến nói không nên lời.
Lam Tử Tuyết nhìn sắc mặt vặn vẹo đến khó coi của hắn, tâm tình phút chốc được thả lỏng, quay người về phía Tạ Phong nhún vai rồi tươi cười chạy mất.
Tạ Phong đã bị nụ cười tỏa nắng của Lam Tử Tuyết che mắt, cắn răng chạy theo.
Công viên Trung tâm đúng là rất rộng lớn, Lam Tử Tuyết giống như một đứa trẻ lần đầu ra khỏi nhà, đi dạo mấy vòng vẫn chưa chơi trò gì.
Tuổi thơ Lam Tử Tuyết hầu như không có bóng dáng của những khu vui chơi, những nhà hàng hay những nơi giải trí khác nên bây giờ cô thật sự muốn tận hưởng tất cả những gì bản thân đừng bỏ lỡ, từng thứ từng thứ một.
Tạ Phong chịu đau đuổi theo muốn hụt hơi nhưng vẫn không thấy Lam Tử Tuyết có ý định chơi cái gì, bèn tiến lại gần , hỏi :
"Em đứng đây làm gì, sao không chơi gì đi ?"
Lam Tử Tuyết mặt đầy u sầu nói :
"Trò nào tôi cũng muốn chơi nên không biết chơi cái nào trước."
Khóe miệng Tạ Phong giật giật, bà xã hắn thật là....haizz.....
"A, cái kia đi !"
Tạ Phong nhìn theo hướng tay của Lam Tử Tuyết liền nhìn thấy tàu lượn siêu tốc-trò chơi được yêu thích nhất tại Công viên Trung tâm. Tạ Phong ngước lên nhìn độ cao của đường ray, tật lưỡi :
"Nhưng mà....Em chắc chắn muốn đi ?"
Lam Tử Tuyết nhìn chằm chằm Tạ Phong cười bỉ ổi như phát hiện được gì. Kéo tay Tạ Phong cùng chạy đến chỗ bán vé : "Nhất định phải đi !"
Tạ Phong thở dài, lắc đầu. Bà xã, anh đã cố rồi, nhưng em thì...haizz !
"A ........a.............a.............a.........!!!!!!!!"
Lam Tử Tuyết hét đến khàn giọng, sống chết níu chặt lấy Tạ Phong. Tạ Phong vẫn điềm nhiên như không, ngoại trừ quần áo bị Lam Tử Tuyết kéo như sắp rách đến nơi thì mọi thứ khác vẫn còn nguyên vẹn.
Tạ Phong khóc không thành tiếng : Vợ à, cẩn thận, rách đấy !
Đoàn tàu đi vào một đoạn hầm tối, Lam Tử Tuyết chọn luôn cách an toàn nhất là không xem nữa, áp chặt mặt vào lồng ngực Tạ Phong, cả người dính lên người hắn. Thật ra đoạn hầm này cũng không có gì đáng gì chỉ là tăng cảm giác kích thích một chút thôi.
Ra khỏi đường hầm, Lam Tử Tuyết buông Tạ Phong ra, hai mắt mở to chằm chằm nhìn hắn mặt đầy máu mũi.
"Này, cầm lấy !" Lam Tử Tuyết đưa cho Tạ Phong một tờ giấy, mặt đầy hối hận : "Nếu như tôi biết anh sợ độ cao như vậy, sẽ không bắt anh chơi trò đó !" Thì ra còn có người nhát hơn mình ! (hí hí)
Tạ Phong : "..." Thôi kệ, thà để cô ấy hiểu lầm vậy còn hơn biết nguyên do thật sự.
Vậy nên sau đó Lam Tử Tuyết liền liệt Tạ Phong vào danh sách một trong những "trẻ em" cần được bảo vệ, suốt cả buổi chiều đều không chơi bất kì trò chơi mạo hiểm nào nữa, tất cả đều là : gắp thú bông, chơi thú nhún, chụp hình với gấu,...sửu nhi không gì sánh bằng.
Lam Tử Tuyết nhìn cây kem vani trong tay mình, chưa kịp cắn miếng nào đã bị Tạ Phong ăn trước một miếng :
"Anh làm cái gì thế hả ?" Lam Tử Tuyết bùng nổ, từ nhỏ đến lớn chưa ai dám giành ăn với tôi đâu nhá !
"Đương nhiên là ăn kem rồi !" Tạ Phong trưng ra bộ măt vô (số) tội, lau phần kem còn sót lại trên miệng.
"Muốn ăn thì lăn vô mua đi, sao lại giành của tôi ?" Giỡn mặt với chị hả !
Tạ Phong vẻ mặt đầy tội nghiệp : "Lúc nãy em chơi nhiều trò như thế, tôi thật sự chỉ còn tiền đủ mua một cây kem thôi !"
Đùa à ? Đừng tưởng tôi không biết thân phận của anh, có khi cả cái công viên này cũng là của anh rồi, ai còn dám thu tiền anh ?
Lam Tử Tuyết tức giận quay đi, không muốn nói chuyện với Tạ Phong nữa. Nhưng mà cây kem cũng không thoát khỏi số phận bị Tạ Phong một tay đoạt lấy.
Lam Tử Tuyết không muốn nói nữa , trực tiếp lao lên đánh người cướp kem.
Tạ Phong thấy Lam Tử Tuyết đột ngột lao tới, thân thể lui ra xa vài bước :
"Bình tĩnh, bảo bối, em đừng giận !" Chìa ra trước mặt Lam Tử Tuyết một cây kem socola còn nguyên vẹn.
Lam Tử Tuyết giựt phắt cây kem của Tạ Phong. "Coi như anh biết điều ! Còn nữa, cấm gọi tôi là bảo bối !"
Tạ Phong chỉ cười xòa không nói, thích chí ăn cây kem vani kia.
"Này, tại sao ngay từ đầu anh không mua luôn hai cây đi, việc gì phải lấy cái của tôi rồi mua cái khác cho tôi ?" Lam Tử Tuyết ăn hết cây kem mới nhớ tới việc này.
"Thứ nhất, em nói muốn ăn kem vani, tôi tôn trọng quyết định của em nên mới mua cho em. Tất cả những thứ em muốn, tôi đều có thể cho em. Thứ hai, tôi muốn cho em tất cả những thứ tốt hơn, tốt hơn nữa nên mới mua cây socola kia cho em." Tạ Phong nghiêm túc nói. Bà xã, đó là cây đắt nhất trong tiệm đấy nhá !
Lam Tử Tuyết dừng lại, quay người mặt đối mặt với Tạ Phong, cô thật sự muốn hỏi một câu :
"Tạ Phong, anh tại sao phải tốt với tôi thế ?"
"Tôi tốt với em ?" Tạ Phong hỏi lại.
"Đúng" Lam Tử Tuyết thừa nhận "Chưa từng có ai ở bên cạnh lúc tôi uống rượu say, giúp tôi gải rượu, vừa mới 3h sáng đã chuẩn bị bữa sáng cho tôi, còn vì tôi buồn mà đi chơi cùng tôi cả." Lam Tử Tuyết thật sự không thể cũng không muốn lí giải nguyên do của những hành động này.
Anh ta vì sao lại đối xử với mình như vậy ? Anh ta đường đường là một tổng tài cao cao tại thượng, nếu như muốn tìm phụ nữ, không cần dùng cách này cũng không phải chọn một người tầm thường như mình. Nếu anh ta muốn chơi đùa, vậy thì nên dừng ở đây là được rồi.
Tạ Phong hơi nhếch môi, hai tay giữ lấy vai Lam Tử Tuyết, tạo cho cô cảm giác an toàn :
"Tôi cảm thấy như vậy chưa là gì cả ! Tôi muốn 12 tháng, 365 ngày, 53 tuần trong năm đều dành để quan tâm em. 24 giờ , 1440 phút, 86400 giây một ngày đều được ở bên em."
Lòng của Lam Tử Tuyết như bị kéo căng ra.
"Tôi khẳng định một lần nữa" Tạ Phong một giọng nghiêm nghị "Em là người phụ nữ đầu tiên mà Tạ Phong tôi yêu, cũng là người cuối cùng."
Nắng chiều nhàn nhạt tỏa lên chiếc bóng của hai người đổ dài trên mặt đất, gió chỉ nhè nhẹ lướt qua mái tóc cô, ve cũng thôi không kêu nữa, từng làn mây không bay nữa, tất cả ngừng lại, trong một khoảnh khắc.
Tim Lam Tử Tuyết đập nhanh hơn bao giờ hết, cô cố gắng kìm chặt nó lại nhưng nó vẫn cứ không chịu yên, giãy giụa trong lòng ngực cô. Hai người mắt đối mắt, cô biết Tạ Phong không nói dối, thành tâm của hắn cô cảm nhận được.
Nhưng, tình yêu đâu phải đơn giản như vậy...
Điện thoại trên tay Lam Tử Tuyết đột nhiên rung lên, hai chữ Doãn Lâm đạp vào mắt cô.
Rất lâu, rất lâu sau Lam Tử Tuyết vẫn không bắt máy, điện thoại hiển thị một cuộc gọi nhỡ.
"Nhưng tôi không yêu anh." Giọng của Lam Tử Tuyết nhạt nhòa trong gió, cô vùng ra phải vòng tay hắn, quay người bước đi.
Đúng, cô đã làm đúng ! Người cô yêu suốt 6 năm nay là Doãn Lâm, Doãn Lâm, bây giờ cũng vậy, sau này cũng sẽ như thế. Không phải Tạ Phong, không phải một người cô quen chưa được hai tháng, không phải một người lần đầu gặp đã khiến cô chán ghét, không phải người từng làm tổn thương Bích Chi. Phải là cậu ấy, là cậu ấy, người ở bên cạnh cô suốt bao năm qua, cho cô cảm giác an toàn, quan tâm cô, chăm sóc cô...
Con người ta là vậy, đôi khi cứ cố chấp , vẫn biết quá khứ là sai , chỉ là vết thương hằng sâu trong tiềm thức nhưng lại không muốn từ bỏ. Lam Tử Tuyết yêu Doãn Lâm sáu năm trời, là một tình yêu đơn phương mà chính bản thân cô cũng thấy quá dài, quá mệt mỏi nhưng cô lại không dám buông bỏ, cứ mãi cố chấp giữ tình cảm thời tuổi trẻ bồng bột đó.
Không yêu cậu nữa, vậy cô phải yêu ai ? Một lần yêu là một lần mạo hiểm đánh cược cả con tim mình, cô đánh cược đã sáu năm rồi, bây giờ không chờ nữa, còn có ai tốt hơn cho cô lựa chọn không ? Biết đâu một năm, hai năm nữa, hạnh phúc sẽ mỉm cười với cô ? Vì vậy cứ cố chấp, cố chấp mà chờ.
Lam Tử Tuyết nhìn bóng mình trải dài trên đường, Tạ Phong vẫn đứng đó, hai người cách nhau càng ngày càng xa.
Lam Tử Tuyết hiểu rõ điều đó, hai người vĩnh viễn không cùng thuộc một thế giới. Lam Tử Tuyết thấy đã sắp đi hết cuối con đường, gượng cười, mối quan hệ mập mờ này, nên kết thúc thôi.
Tạ Phong lúc nãy cũng nhìn thấy hai chữ đó trên điện thoại cô, hắn đương nhiên biết Doãn Lâm là ai, đương nhiên biết quan hệ giữa hai người. Nhưng biết và chấp nhận sự thật là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Trước nay hắn gặp không biết bao nhiêu người phụ nữ, lên giường, cặp bồ rồi chia tay với không ít người nhưng đây là lần đầu tiên trong đời hắn nhận ra rằng, thì ra đối mặt với câu nói đó của người phụ nữ mình thật lòng yêu thương, lại đau đến như vậy.
Lam Tử Tuyết chỉ còn vài ba bước nữa là đi hết con đường. Tạ Phong như người trong cơn say bừng tỉnh, lao ra đuổi theo cô.
Lam Tử Tuyết vẫn cứ nhìn xuống chân mình, rồi lại nhìn thấy...một cái bóng khác...đuổi theo mình.
Lam Tử Tuyết dừng lại, Tạ Phong cũng dừng, hai người cách nhau chỉ ba bước chân. Tạ Phong đứng ngay sau cô, bóng của hai người ngã dài trên mặt đất.
"Em có thể chạy trốn khỏi tình cảm của tôi, nhưng vĩnh viễn đừng bao gờ biến mất khỏi tầm mắt của tôi."
"Có thể ngay từ đầu, định mệnh đã sắp đặt em luôn đi trước tôi, tôi mãi mãi không đuổi theo kịp."
"Nhưng, em đừng lo !" Tạ Phong bước lên đứng bên cạnh Lam Tử Tuyết "Chỉ cần em chịu dừng lại, tôi nhất định sẽ đuổi kịp em. Em không cần quay đầu, vì tôi luôn ở bên cạnh em."
"Nếu ngay từ đầu tôi đã không thể chiến thắng người ở quá khứ thì tôi có thể chờ. Chờ một ngày người đã bước ra khỏi trái tim em, một ngày em chợt nhận ra em không còn yêu người đó nữa."
"Lúc đó trái tim của em sẽ trống trải, mà chỗ trống đó, không ai có thể tranh giành với tôi."
"Tôi có thể cam đoan với em, hiện tại và tương lai sẽ không có ai yêu em hơn tôi."
Lam Tử Tuyết chưa từng nghe Tạ Phong nói nhiều như vậy, cả bản thân hắn cũng thế. Nhưng Lam Tử Tuyết lại càng không ngờ, những lời này của Tạ Phong đã ăn sâu vào tâm trí cô, rất nhiều rất nhiều năm sau đó, cô vẫn còn nhớ.
Ngày hôm đó, cô vẫn không thể buông bỏ tình cảm trong quá khứ, vẫn cố chấp yêu một người không yêu mình. Hắn cũng vậy, vẫn luôn cố chấp đi bên cạnh cô, đợi cô nhìn về phía hắn.
"Ngày hôm đó, anh hứa yêu em
Gió, hoa, cả bầu trời xanh ngắt đều rung động
Em thì không.
Ngày hôm đó, anh bước bên cạnh chỉ để chờ một cái ngoái nhìn của em
Em vẫn không dám quay đầu lại.
Vì em sợ thấy ánh mắt anh.
Ngày hôm đó, anh hứa yêu em
Nhưng em không thể đáp lại lời yêu đó
Vì em sợ một lần yêu là một lần sai lầm.
Ngày hôm đó, anh bước bên cạnh chỉ để chờ một cái ngoái nhìn của em
Nhưng em vẫn không thể quay đầu lại.
Khoảng cách của chúng ta không xa như em thấy
Nhưng lại xa hơn anh tưởng tượng.
Tình cảm của chúng ta không đơn giản như em nghĩ
Vì nó còn sâu đậm hơn cảm giác trái tim anh."
(Mí nàng thấy chương này thế nào, đủ thâm tình chưa >