Bà Xã, Anh Chỉ Cưng Chiều Em!

Chương 62

Tạ Phong xoay người, đem Lam Tử Tuyết ôm chặt vào lòng khiến cô hơi khó thở. Bình thường sau khi làm xong Tạ Phong đều giúp cô lau rửa rồi mới ngủ, nhưng hôm nay hình như hắn rất mệt mỏi nên đã ngủ say mất.

Lam Tử Tuyết gỡ cánh tay đặt lên eo mình ra, nhẹ nhàng bước xuống giường. Ngày hôm đó bị Tạ Phong cường bạo xong cả người cô đau nhức rã rời, động cũng không muốn động nhưng dạo này thường xuyên quá thành quen, cũng không phải chịu đau đớn như thế nữa, Tạ Phong mỗi lần đều rất ôn nhu, dường như tất cả tình cảm của hắn trên giường đều biến thành cuồng nhiệt và dịu dàng.

Trời bỗng nổi gió, cái chuông gió Lam Tử Tuyết mới treo trên cửa sổ theo đó mà phát ra từng tiếng leng keng. Đồng Đồng rất thích thứ này, nói âm thanh của nó khiến con bé cảm thấy rất vui vẻ, dần dần thành thói quen, Lam Tử Tuyết cũng bắt đầu thích nó, mỗi một nơi ở qua đều treo chúng lên cửa sổ. 

Lam Tử Tuyết đã có dự tính, có mấy cái chuông này, sau này cho dù cô không mở mắt cũng biết được trời đang nổi gió, thật sự rất tiện.

Kéo cái ghế sang cái bàn bên cạnh cửa sổ, Lam Tử Tuyết từ từ ngồi xuống, kéo tấm màn che ra.

Dạo gần đây cô rất hay mất ngủ, cảm giác cơ thể rất mệt mỏi, cả người nặng trĩu đến không thể đứng vững, nhưng mỗi lần nằm xuống đều không ngủ được, hiếm hoi lắm mới ngủ được thì lại mơ thấy rất nhiều rất nhiều thứ.

Có lần là mơ thấy mẹ và cha cãi nhau, sau đó mẹ ôm cô khóc lớn, có lần lại mơ thấy Đồng Đồng siết chặt tay áo cô bảo đừng đi, khi lại là anh trai và Thế Hy, hai người đó còn có con nữa, nhưng đứa trẻ đáng yêu đó lại không cho cô ẵm, cha nó chỉ để lại trước mắt cô một bó hoa hồng trắng rồi rời đi, chỉ có Thế Hy là khóc rất nhiều.

Còn có Tử Trình và Từ Lâm, hai người đó từ nước ngoài trở về nhưng chỉ có mỗi mình Tử Trình đến thăm cô, kể cho cô nghe rất nhiều chuyện cười lúc bé, dìu cô đi dạo, đến khi Từ Lâm đến đón lại nắm chặt lấy tay cô không chịu rời đi.

Còn nhiều lắm nhưng cô lại không nhớ nổi. À, phải rồi, dạo này cô còn rất hay quên, có lần vì đi tìm cuốn nhật kí mình để trên bàn mà mất cả ngày trời, còn cho lộn muối vào nồi chè nữa.

Khẩu vị cô dạo này không tốt, ăn thứ gì cũng thấy nhạt, mười thứ như một, ăn nhiều thêm một chút lại nôn ra, cô phải kiềm chế lắm mới không nôn ra trước mặt Tạ Phong.

Đầu có hơi choáng, ánh trăng và những vì sao trước mắt bắt đầu mờ dần, thứ ánh sáng ít ỏi ấy dường như càng lúc càng xa, đến khi cô không thể ngắm nhìn nữa.

Chất lỏng từ mũi cô chảy xuống, từng giọt nhỏ xuống mặt bàn lạnh toát, có chút vương lại nơi khóe môi cô, mùi nồng đậm.


Tay Lam Tử Tuyết run run cầm lấy khăn giấy trên bàn, từng chút lau đi, nhưng càng ngày chất lỏng đó lại chảy ra càng nhiều, sau cùng cô không lau nữa, lấy một cái khác chặn lại nơi lỗ mũi.

Cô kéo ngăn bàn, lấy ra một tờ giấy và một cái bút, từng chữ từng chữ chậm rãi viết.

Gió lại bắt đầu nổi lên, có lẽ mùa đông sắp đến rồi.

Mãi mới thấy trời có nắng trở lại, Lam Tử Tuyết bèn đem chăn mền ra phơi. Mấy ngày nay trời cứ mưa hoài không dứt, cô đột nhiên rất nhớ mùi hương của nắng nên hôm nay bèn tranh thủ đem mọi thứ ra phơi, để khắp nhà đều tràn ngập mùi của nắng, chắc gì còn có cơ hội như vậy chứ.

Đang phơi thì nghe thấy tiếng chuông cửa, Lam Tử Tuyết vội chạy ra xem thử. Tạ Phong vừa mới ra khỏi nhà, chẳng lẽ quên đồ gì sao?

Cửa vừa mở, ngay lập tức phủ định suy đoán của Lam Tử Tuyết.

"Chu Tư?"

Lý Chu Tư một thân thường phục, khác hẳn thường ngày, sơ mi trắng và quần tây đen khiến cô nàng lộ rỏ vẻ thành thục và cao ngạo mà bình thường hiếm khi lộ ra, chỉ là gương mặt xanh xao, trên trán còn lấm tấm mồ hôi, cả người như sắp ngã quỵ, chỉ mỗi đôi mắt là vẫn luôn hừng hừng lửa sáng.

Lam Tử Tuyết lộ rỏ vẻ kinh ngạc còn Lý Chu Tư chỉ máy móc gật đầu một cái, bước vào ngồi phịch xuống ghế sofa. Mấy năm nay luôn trốn chui trốn nhủi trong nhà, hiếm khi vận động, bây giờ phải chạy đi chạy lại khắp nơi, cơ thể có phần không thích ứng được. 

Lam Tử Tuyết đặt cốc nước lọc xuống trước mặt Lý Chu Tư, đợi cô uống hết một hơi rồi mới ôn tồn hỏi.

"Rốt cuộc là có chuyện trọng đại nào mà khiến cậu chịu xuất núi vậy hả?" Lam Tử Tuyết cười cười, mặc dù người đã gầy hơn lúc trước nhưng sắc mặt lại hồng hào, khí sắc có vẻ rất tốt.

Trong lòng Lý Chu Tư đột nhiên rất khó chịu, cảm giác khó chịu tồn đọng suốt năm năm này dường như ngay lập tức liền bùng nổ.

"Trông cậu có vẻ rất hạnh phúc?" Rõ ràng Lý Chu Tư đang cười nhưng Lam Tử Tuyết lại cảm thấy không phải, quen biết nhau lâu như vậy, lần đầu tiên cô thấy Chu Tư như vậy.

"Chu Tư? Cậu nói vậy là sao?" Lam Tử Tuyết dè dặt hỏi lại.

Đến đây dường như khả năng kiềm chế của Lý Chu Tư đã đến giới hạn, cô đặt ly nước trong tay xuống mặt bàn, "cộp" một tiếng.

"Lam Tử Tuyết, cậu là thực sự không biết hay giả vờ không biết? Nếu như cậu đang giả vờ thì ngừng ngay cho tôi! Tôi cứ tưởng cậu là người biết lấy ân báo ân, ít nhất cũng có chút tình nghĩa, không ngờ cậu lại là con người như vậy, thấy chết không cứu! Anh ấy quả thực đã nhìn lầm rồi! Tôi cũng thật sự nhìn lầm rồi!"


Lúc này Lam Tử Tuyết hoàn toàn ngây người, không phải cô giả vờ, mà là thật sự không biết Lý Chu Tư đang nói gì.

Gương mặt Lý Chu Tư lúc này đã đỏ bừng vì tức giận, tay không ngừng chỉ trỏ trong không trung, tức đến nghẹn lời.

Lam Tử Tuyết trầm giọng, giữ lấy tay Lý Chu Tư: "Chu Tư, cậu bình tĩnh lại, nói cho tớ biết rốt cuộc đã có chuyện gì vậy? Có liên quan đến Tạ Nhạc sao?" Chỉ có liên quan đến anh ấy, Chu Tư mới không thể bình tĩnh như vậy.

Lý Chu Tư hất tay Lam Tử Tuyết ra, giọng nói lạnh lùng âm vang: "Nếu như cậu đã không biết, vậy hãy xem như tôi chưa từng tới đây. Có lẽ tôi nên nghe lời anh ấy, đã biết không được gì mà cứ đâm đầu tới. Tạm biệt."

Lý Chu Tư đến rồi đi nhanh như một cơn gió nhưng lại để lại trong tâm Lam Tử Tuyết một nỗi bất an vô bờ.

Dường như những ngày quá đỗi yên bình đã khiến cô quên mất thực tại tàn nhẫn này, quên mất con đường cô đã lựa chọn không thể quay đầu, quên mất chuyện này sẽ liên lụy biết bao nhiêu người.

Lam Tử Tuyết cố gắng hít thở thật sâu, bình ổn tâm trí. Thần kinh của cô vẫn luôn rất yếu, nếu lúc này căng thẳng quá độ chỉ e không thể chống cự nổi.

Đến chiều Tạ Phong mới về, Lam Tử Tuyết không biết làm thế nào bản thân có thể chịu đựng qua 8 tiếng đồng hồ này. Sau khi bình tâm lại, trong lòng cô chợt yên ổn lạ thường, những chuyện này hẳn trước đây cô đã từng dự tính tới, Chu Tư nói đúng, nếu Tạ Nhạc gặp phải chuyện, ít nhiều cũng liên quan tới cô, vì vậy cô phải chịu trách nhiệm.

Nhưng nhịp tim mãi vẫn không thể bình ổn lại, dù cho có trấn tĩnh như thế nào, Lam Tử Tuyết cũng không thể chối bỏ cảm giác cực kì sợ hãi lúc này.

Rõ ràng là cô không làm gì cả, nhưng tại sao? Tại sao mọi chuyện vẫn như vậy? Hay chính vì bản thân cô không làm gì nên mọi chuyện mới biến thành như vậy?

Khi cánh cửa "cạch" một tiếng mở ra, nụ cười bình thường luôn hiện diện trên môi cô không thể như bình thường xuất hiện.

Hai người nhìn nhau, không ai nói gì.

Gương mặt Lam Tử Tuyết ảm đạm, lông mi dài cụp xuống, đôi môi tái nhợt, con ngươi sâu thẳm ánh lên vẻ đau đớn và tuyệt vọng.

Ánh mắt đó khiến tim Tạ Phong đau nhói.

Cả người hắn tỏa ra tầng tầng khí tức âm trầm, đôi mắt đen láy sắc bén trong màn đêm có phần tránh né ánh nhìn của cô, không nhuộm màu bi thương như Lam Tử Tuyết mà phủ đầy bất lực cùng cương quyết. Hắn nghĩ có lẽ cô đã biết chuyện, giờ là muốn đối chất với hắn sao?

Lam Tử Tuyết nhìn chằm chằm Tạ Phong, thấy hắn đứng đó bất động, cũng không tỏ vẻ kì quái hay ngạc nhiên, vậy chắc hẳn hắn đã biết chuyện rồi, hơn nữa còn có chút chột dạ vì giấu cô.


Hai người không ai chú ý rằng dù bản thân không mở miệng đối phương cũng biết bản thân đang nghĩ gì, đây không chỉ đơn giản là tình yêu, mà còn là gắn bó giữa linh hồn với linh hồn, là thấu hiểu, là chân thành quan tâm nhau.

Tạ Phong cực kì không thích không khí lúc này, cảm giác bức bối khó chịu này cứ siết chặt lấy hắn, như bao năm qua đã từng.

"Em có chuyện gì muốn nói với tôi sao?"

Lam Tử Tuyết nhìn anh, gật đầu.

"Chuyện anh giấu em, giờ cứ nói ra hết đi."

Tạ Phong lại trầm mặc: "Tại sao em lại biết?"

Lam Tử Tuyết sa sầm mặt theo, có chút mất bình tĩnh: "Quan trọng không phải là làm sao em biết, mà là tại sao anh lại giấu em? Nếu như lúc nãy Chu Tư không nói, anh định giấu em đến bao giờ?"

Lam Tử Tuyết lặng thinh nhìn Tạ Phong, lạnh giọng: "Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

Tạ Phong có hàng ngàn hàng vạn lời muốn nói, hắn muốn giải thích với cô tất cả mọi chuyện, nhưng ngữ điệu đó của cô lại khiến hắn chùn bước. Đột nhiên hắn cảm thấy sợ. Sợ cô không chịu tin hắn.

"Tạ Nhạc vì xoay vốn mà bán cổ phần của công ty, người mua cổ phần của cậu ta không ngờ lại có trong tay của mấy cổ đông lớn trong công ty, bây giờ đã trở thành người nắm giữ số cổ phần lớn nhất trong công ty. Trong cuộc họp định kì của hội đồng quản trị sắp tới, Tạ Nhạc rất có thể bị đá ra khỏi ghế Chủ tịch của công ty."

Tạ Phong dường như chỉ là đang kể một câu chuyện, một câu chuyện cười, nhưng ngữ điệu bình tĩnh đến đáng ngờ đó của hắn chỉ khiến Lam Tử Tuyết lạnh lòng.

Từ bao giờ mà hắn đã tàn nhẫn như vậy, ra tay với cả người nhà.

"Chuyện này anh dám cam đoan không liên quan tới anh không?" Lam Tử Tuyết hỏi, nhưng dường như đã khẳng định chắc nịch.

Đúng như cô dự đoán, Tạ Phong im lặng.

Lúc nghe hắn nói lại sự việc, cô vẫn còn bán tín bán nghi, nhưng sắc mặt của hắn bây giờ, đã đủ chứng minh tất cả. Chỉ khi hắn chột dạ, mắt mới khép hờ lại giật liên hồi như vậy.


"Chẳng phải chúng ta đã thỏa thuận rồi sao, tại sao anh còn chưa buông tha cho anh ấy? Tạ Phong, tôi cứ nghĩ anh là người biết giữ lời."

Đầu hắn ong lên một tiếng, hai mắt hằn lên những tia máu, phẫn nộ ngập tràn trong đáy mắt sâu hun hút đó. Hắn nhìn người hắn yêu thương nhất vì một người đàn ông khác nghi ngờ hắn, giễu cợt hắn, lạnh nhạt với hắn, cơn tức giận bùng lên cùng lúc với vết rạn nứt trong tim.

Trong phút chốc, hai người biến thành đối mắt nhìn nhau.

Tạ Phong cười nhạt: "Em nên nhớ rằng, lúc đó tôi chỉ hứa rằng sẽ giúp hắn kiếm tiền để trả nợ, chứ không nói rằng sẽ không làm gì hắn nữa."

Không phải, không phải như vậy! Rõ ràng là hắn không tham gia trong chuyện này, rõ ràng là hắn có ý định giúp cậu ta, nhưng lại không kìm chế được, khi nhìn thấy cô quan tâm cậu ta như thế, hắn ngoài tức giận, trong lòng còn tràn ngập đố kị.

Có phải trong năm năm hắn không có ở đây, chuyện như vậy là bình thường? Hai người bọn họ là vợ chồng hợp pháp, đồng cam cộng khổ cùng nhau vượt qua khó khăn là chuyện thiên kinh địa nghĩa, hắn lấy tư cách gì để tức giận, để đố kị cơ chứ?

Không có, hắn hoàn toàn không có.

Lòng Tạ Phong bất chợt lạnh lẽo, mà ánh mắt Lam Tử Tuyết cũng đã tối dần đi từ bao giờ.

Lam Tử Tuyết đột ngột đứng phắt dậy, vơ vội áo khoác trên giá treo đồ rồi lao ra cửa. Tạ Phong ngẩn người một lúc, đến lúc cô lướt qua vai hắn mới chộp tay cô lại.

Hắn nghiến răng, nhả ra từng chữ: "Em muốn đi đâu?"

Lam Tử Tuyết không trả lời, liếc hắn một cái rồi hất tay ra nhưng Tạ Phong vẫn như trước siết chặt lấy.

"Buông tay ra."

"Không." Tạ Phong nhìn cô đầy áp bức "Em đừng quên thỏa thuận giữa chúng ta, trừ phi tôi cho phép, em không được rời khỏi nơi này!"

Lam Tử Tuyết sững người, bàn tay buông lỏng thôi không chống cự, cô cười nhạt: "Tạ Phong, việc gì anh phải làm như vậy? Tôi đã ở đây rồi, anh còn muốn gì nữa? Anh ấy là em trai anh đấy!"

Cái tôi muốn không phải thân xác mà là trái tim em! Là em yêu tôi! Chính là thứ mà cậu ta đã cướp mất của tôi!

Tạ Phong chỉ muốn gào lên như vậy, nhưng ánh mắt đầy đau đớn và thất vọng đó của cô lại khiến hắn chùn bước, cuối cùng ngoài việc giữ chặt lấy cô ra, hắn không thể làm gì khác. 


Hắn rất sợ sau khi bước qua cánh cửa đó, cô sẽ không về nữa.

Lam Tử Tuyết đột nhiên mềm đi trong tay hắn, cả người cô đổ sụp xuống sàn, một tay hắn vòng qua vội đỡ lấy lưng cô.

Trước mắt ngày càng mờ nhạt, những hình ảnh cô nhìn thấy không hề ăn khớp với nhau. Mùi tanh của máu thoang thoảng đâu đây, Lam Tử Tuyết phát hiện có một dòng chất lòng đọng lại trên môi mình. Trước lúc chìm vào hôn mê, cô chỉ kịp nắm chặt lấy cánh tay Tạ Phong.

"Không được... gọi bác sĩ..."