Bà Xã, Anh Chỉ Cưng Chiều Em!

Chương 3: Tổng tài phu nhân tương lai

Tạ Phong từ khi sinh ra đã là công tử của thế gia vọng tộc, trước nay chưa từng có ai dám nói lời nào làm phật ý hắn chứ đừng nói là vừa chỉ chỏ vừa chủi rủa lại còn hất nước lên mặt hắn như vậy.

Quả thật chưa từng có ai !

Tạ Phong mang theo lửa giận bừng bừng, ngước lên nhìn xem là ai to gan như thế.

Nhưng mà Lam Tử Tuyết đã nhanh nhẹn kéo Bích Chi đi, chỉ để lại một bóng lưng.

Một bóng lưng cũng là quá đủ !

Lam Tử Tuyết mắt thấy đã ra tới khu trung tâm liền dừng lại xem xét tình hình của Bích Chi.

"Cậu không sao chứ ?"

Bích Chi hai mắt đỏ hoe, miệng thở hồng hộc lắc đầu.

Lam Tử Tuyết thở dài, bảo Bích Chi kể lại mọi chuyện cho mình nghe.

Lam Tử Tuyết nghe xong, càng tức giận hơn thật muốn xé xác hắn ra moi nột tạng hắn ra ăn sống mới hả giận.Lam Tử Tuyết vừa quay đầu lại định trờ về Sky thì Bích Chi vội ngăn Lam Tử Tuyết lại , vẻ mặt hốt hoảng

"Tử Tuyết, cậu không được đi ! Cậu có biết hắn là ai không hả ? Là Tạ Phong-tổng tài của DG đó ! Lúc nãy cậu đã đắc tội với anh ta rồi đấy, nhất định...nhất định phải mau trốn đi thôi !"

Lam Tử Tuyết vẻ mặt mờ mịt. Tạ Phong, hắn là ai ? DG, hình như nghe quen quen ! Mà mắc mớ gì mình phải đi trốn hắn .


Vì thế cười cười kéo tay Bích Chi, trấn an :

Ây dà bà cô già , cậu không cần lo hắn ta có giết tớ đâu mà !

Bích Chi rống lên :

"Hắn có thể giết cậu chỉ trong một nốt nhạc đấy !"

Lam Tử Tuyết cũng chỉ ừ ờ không nói gì thêm. Đây là thời đại nào rồi, muốn giết người là giết người sao. Dễ dàng như thế thì mình đã giết không biết bao nhiêu người rồi.

Lam Tử Tuyết nhìn đồng hồ. Bây giờ đã gần 10 giờ. Sáng nay chỉ có tiết của cô Chu nhưng cả hai người đã không đi rồi, thì cả ngày hôm nay cũng trống tiết, nhất thời có thêm một ngày nghỉ.

Đối với Lam Tử Tuyết mà nói, chính là niềm vui khó có được. Còn Bích Chi lại càng lo sợ hơn, Lam Tử Tuyết chỉ ở một mình, nếu Tạ Phong cao hứng, hắn chỉ sai một đám người tới, vậy là Lam Tử Tuyết chầu trời.

"Hôm qua ba mình mới đi công tác, hay là cậu qua nhà mình ở vài hôm đi, mẹ mình cũng rất nhớ cậu !" Đề nghị như này, thật quá tuyệt vời.

Lam Tử Tuyết cũng không suy nghĩ nhiều, liền đồng ý ngay. Cô từ nhỏ mất mẹ, sớm đã coi mẹ của Bích Chi cũng như mẹ ruột của mình rồi.

Tạ Phong không quay trở về công ty mà trực tiếp về nhà với bộ đồ còn ướt nước trái cây. Xe vừa vào cổng, đã có một đám người chạy ra. Một ông cụ hơi lớn tuổi mở cửa cho hắn.

"Thiếu gia, sao ngài lại về sớm vậy ?"

Tạ Phong không nói gì, cứ thế lên lầu. Lúc đóng cửa phòng mình, còn dặn dò :

"Gọi Đồng Văn đến đây cho tôi ." Dứt lời liền đóng cửa.

Tạ Phong lần lượt cởi từng lớp áo, trên mặt luôn ẩn hiện một nụ cười quỷ dị, lúc cỏi xong cái áo cuối cùng, chợt nghe âm thanh quen thuộc truyền đến bên tai :

"Phong ~ Anh có nhớ em không ?" Một vòng tay tiến đến, ôm ngang hông Tạ Phong.

Tạ Phong hơi giật mình, đôi mắt hơi che giấu ẩn tình, rồi quay lại hỏi :


"Amy, em sao lại ở đây ?"

Amy hơi cười cười, đôi mắt ánh lên vẻ ngây thơ vô tội câu dẫn người khác. Cô chính là tiểu tình nhân được Tạ Phong yêu thương nhất bởi lẽ cô là con lai, có mái tóc vàng và mắt xanh của mẹ, khuôn mặt lại có nét của người phương Đông, khiến cho Tạ Phong có cảm giác hiếm lạ.

Amy nhướn người lên phía trước. Hôn nhẹ lên vành tai của Tạ Phong, thì thào : "Em nhớ anh !"

Tạ Phong biết thức ăn đã dâng tới miệng, không ăn quả thực rất lãng phí. Đúng lúc đó Đồng Văn đẩy cửa đi vào, trông thấy một màn này, mặt cũng không đổi sắc, những chuyện như thế này cũng không phải lần đầu tiên hắn thấy.

"Tạ tổng, anh tìm tôi ?"

Tạ Phong đang lăn lộn trên giường với tiểu tình nhân, không thèm nhìn sang Đồng Văn, chỉ nói :

"Đem bộ đồ dơ kia xuống cho tôi, nhớ kĩ không được giặt, cứ treo lên là được. Còn nữa, điều tra cô gái sáng nay cho tôi !"

"Vâng." Đồng Văn nhận mệnh, đi ra khỏi phòng. Thật không hiểu nổi tổng tài của hắn, đang ôm ấp tiểu tình nhân vẫn có tâm tư tìm người phụ nữ khác. Biết sao được, hắn có tiền, muốn gì mà chẳng được !

Amy khuôn mặt đỏ bừng, thở hổn hển, hỏi Tạ Phong :

"Anh lại sắp có thêm tiểu tình nhân nữa sao ?"

Tạ Phong hiếm khi lộ ra nụ cười :

"Không, cô ấy là tổng tài phu nhân tương lai."

Mới đó mà Lam Tử Tuyết đã ở nhà Bích Chi được một tháng. Đã nhiều lần cô muốn về nhà, nhưng Bích gia vẫn khăng khăng giữ cô lại.

Bích Chi đã đem chuyện ngày hôm đó toàn bộ kể lại cho mẹ mình. Mẹ cô nghe xong thì biến sắc, Bích gia và Tạ gia cũng được tính là có chút giao tình, cũng vì thế mà mẹ cô mới đem cô giới thiệu cho Tạ Phong. Chuyện Tạ Phong nói nặng lời với Bích Chi, hắn nói nhỏ là nhỏ nhưng còn chuyện Lam Tử Tuyết đắc tội với Tạ Phong, hắn nói nhỏ thì cũng vẫn là lớn. Vậy nên trong thời gian này mới toàn lực giữ Lam Tử Tuyết ở lại, chỉ là không muốn có bất trắc gì xảy ra.

Nhưng hôm nay thật sự không giữ nổi cô nữa, anh trai của Lam Tử Tuyết- Lam Tường bảo là vài ngày nữa sẽ hoàn thành nhiệm vụ trở về nhà, Lam Tử Tuyết hiển nhiên phải về nhà đón anh trai rồi.


Bích Chi cũng không thể miễn cưỡng, đã một tháng trôi qua, không có động tĩnh gì, chắc là mọi việc đã yên ổn rồi.

Mấy hôm nay Lam Tử Tuyết bận tối mắt tối mũi vì chuyện của hội học sinh. Ngày mai là ngày kỉ niệm thành lập trường, năm nay vừa tròn 30 năm nên sẽ tổ chức long trọng hơn mọi năm. Lam Tử Tuyết suốt ngày phải nhanh chóng hoàn thành tiết học rồi lại đến hội học sinh. Có rất nhiều thứ phải chuẩn bị, từ đồ trang trí cho đến các loại thiết bị trên sân khấu, các loại tiết mục, thứ cần chuẩn bị nhiều không đếm xuể.

"Học tỷ, cái này để ở đâu ạ ?" Một cậu học sinh năm nhất trong tay cầm một thùng bóng bay hỏi.

"À, cứ để bên phòng chứa đồ trước đi." Lam Tử Tuyết phất phất tay về hướng phòng chứa đồ. Chỉ còn vài món đồ nữa là coi như hoàn tất quá tình chuẩn bị, sau chuyện này cô nhất định phải hảo hảo ở nhà nghỉ ngơi vài ngày mới được.

Sự thật kinh hoàng : Trường Đại học A có chế độ đãi ngộ đặc biệt dành cho hội học sinh, mỗi khi làm việc gì đó giúp ích cho trường , sẽ được hưởng một vài phúc lợi như : nghỉ vài ngày, cộng điểm tiết học,....Nên một người lười như con đười ươi-Lam tiểu thư mới tham gia hội học sinh.

"Tử Tuyết !"

Lam Tử Tuyết quay đầu, nhìn thấy một người bạn trong hội học sinh đang đi tới.

"Uông Thanh, có chuyện gì không ?"

"À, Tử Tuyết, là thế này, thật ngại quá, cậu cũng biết đó,kỉ niệm trường năm nay còn có một tiết mục , chính là phần diễn thuyết trước học sinh toàn trường của một học trưởng đã tốt nghiệp khóa trước, tớ là người có trách nhiệm đi mời học trưởng đó. Nhưng mà đã 3 ngày rồi, người đó vẫn không có biểu hiện gì, nhà trường lại muốn nhất quyết là người đó. Vốn dĩ ngày mai tớ định thử lần cuối xem sao nhưng mà mẹ tớ đột nhiên bị ốm, tớ phải về quê ngay, nên......."

"Cậu cứ yên tâm, chuyện này tớ nhất định sẽ giúp cậu, nhưng mà có được hay không thì tớ không chắc nha !" Lam Tử Tuyết không cần nghe hết cũng biết Uông Thanh có việc nhờ vả mình. Quan hệ của cô và Uông Thanh mặc dù không thân thiết lắm nhưng mà lúc trước Uông Thanh đã từng giúp cô, lần này coi như là trả ơn thôi.

Bất quá, kế hoạch nghỉ ngơi tịnh dưỡng của cô coi như chỉ vừa nảy mầm đã bị lấp hố rồi.

Uông Thanh tất nhiên là rất vui mừng , cầm tay Lam Tử Tuyết liên tục nói : "Cảm ơn cậu, rất cảm ơn cậu !"

Lam Tử Tuyết cười cũng không được mà khóc cũng không xong. Làm người tốt thật khổ quá !

Lam Tử Tuyết đứng dưới tòa nhà 624 mà cảm thấy hối hận vô biên. Tòa nhà này là tòa nhà cao nhất trong thành phố, ngước lên nhìn muốn mỏi cả cổ, Đi cùng với cô còn có một người bạn, cô bạn này cũng kinh ngạc không thôi.

Không ngờ trường đại học A lại đào tạo ra một nhân tài như vầy, có thể trở thành tổng tài của một công ty lớn thế này, thực lực chắc chắn không phải tầm thường.

Đây mới chỉ là khởi đầu, chuyện kinh người còn ở phía sau. Hai người vừa vào trong tòa nhà, liền bị bảo vệ chặn lại, sau khi xác định danh tính mới được vào. Bên trong tòa nhà quả thực rất rộng, hai người nhìn một hồi mới phát hiện quầy tiếp tân. Cô nhân viên ở đây thái độ quả thực vô cùng kiêu ngạo, liền tỏ ý : Tổng tài chúng tôi là người mà các cô có thể tùy tiện gặp được sao, ít nhất phải hẹn trước vài tháng, à không cả năm đi ?!


Bất quá cũng phải nể mặt Trường đại học A , liền bảo hai cô ngồi đợi trong phòng chờ, sau khi boss họp xong sẽ thông báo.

Đã 3 tiếng trôi qua, vẫn chưa thấy có động tĩnh gì. Lam Tử Tuyết sắp chết vì chờ đợi rồi.

Hai người bọn họ là không biết, boss đã họp xong nửa tiếng trước, chỉ là cô tiếp tân đó đang bận bợ đỡ một vị khách quý, không rảnh đi thông báo dùm hai người.

Đồng Văn vừa từ công trường thi công trở về, đi ngang qua phòng chờ, liền thấy hai người bọn họ. Hai tay đưa lên mắt dụi dụi.

Sao lại ở đây ? Không phải đến tìm Tạ Phong chứ ? Sau khi hỏi thăm mới biết được mục đích đến đây của hai người, Đồng Văn không khỏi cảm thán. Boss quả thực may mắn, tìm kiếm người ta cả một tháng trời mà vẫn không tìm được, hôm nay người ta lại tự động đến nộp mạng.

Hì, coi như tôi làm việc tốt, giúp anh nối sợi dây tơ hồng này vậy.

Đồng Văn gõ cửa phòng , âm thanh trầm thấp vang lên : "Vào đi."

Đồng Văn bước vào, đặt xấp tài liệu lên bàn, cười đùa hỏi :

"Tổng tài, nếu bây giờ cô gái kia đến đây tìm anh, anh sẽ làm gì ?" Nói chuyện giống như đang đùa.

Tạ Phong vẫn tiếp tục xem tài liệu, nghiến răng ken két nói :

"Ăn sạch cô ta ." Hừ, một tháng nay hắn đã nhiều lần tìm kiếm, kết quả vẫn là bạt vô âm tín, chẳng lẽ sau khi chọc giận hắn rồi mới biết hậu quả, muốn chạy trốn sao ?

Đồng Văn cười như có như không. Lão tổng a, không ngờ cũng có một ngày, nhân duyên của anh là do tôi quyết định. Thật là vinh hạnh quá !

"Nếu bây giờ tôi nói cô ấy đang ở dưới phòng chờ đợi anh thì sao ?"

Động tác của Tạ Phong hơi sững lại, ngước lên nhìn Đồng Văn đầy vẻ hoài nghi. Đồng Văn gật gật đầu.

"Bất quá, anh phải...."


"Còn không mau gọi người lên !" Đồng Văn bị tiếng rống của Tạ Phong ngắt lời. Nhất thời kinh sợ mà lùi ra xa vài bước.

Chết rồi , hắn vốn dĩ định nhân cơ hội này, nâng tiền thưởng cuối năm lên một chút, sao hắn lại quên mất, lão tổng của hắn cư nhiên là người có thể tùy tiện đòi hỏi sao ? Đương nhiên là không rồi !

Vì thế cho dù có chút uất ức, cũng đành phải đi mời vị kia lên.

Tạ PHong đứng dậy đến bên cửa sổ, hơi khói từ ly cà phê chồn bốc lên nghi ngút, Tạ Phong hít lấy một hơi, khẽ cười.