Bà Xã, Anh Chỉ Cưng Chiều Em!

Chương 27

Gương mặt Lam Tử Tuyết càng ngày càng đỏ, hô hấp dần trở nên rối loạn.

Cánh tay không yên phận của Tạ Phong từ từ di chuyển đến hông cô, Lam Tử Tuyết cảm nhận được nhiệt độ thay đổi, không khỏi rùng mình một cái

Tạ Phong mỉm cười dịu dàng nhìn người đang toát mồ hôi lạnh nhưng cũng không chống cự trong lòng mình, cúi đầu xuống.

Lam Tử Tuyết lại cảm nhận được hởi thở ấm nóng của Tạ Phong nơi tai: “Đừng sợ!”, rồi hắn hơi nghiêng đầu, hướng môi Lam Tử Tuyết mà nhắm tới.

“Cạch”, cửa phòng trông chốc lát mở toanh, Lam Tử Uy nghiêm mặt nhìn hai người đang làm cái trò mèo vờn chuột trong phòng kia đầy hắc khí.

Lam Tử Tuyết mặt còn đỏ hơn lúc nãy, cố hết sức đẩy Tạ Phong ra khỏi người mình.

Tạ Phong nắm lấy bàn tay đang dùng sức đẩy mình ra, cau mày không hiểu là có giận dữ hay không nhìn thoáng qua người kia.

“Anh không thấy chúng tôi dang bận sao, cảm phiền ra ngoài!” Giọng nói lạnh tựa tảng băng nghìn năm, Lam Tử Tuyết cảm thấy, lần này Lam Tử Uy giận thật rồi.

“Tôi cho cậu 3 giây, cậu mau bước ra khỏi người em gái tôi ngay! 1” Giọng hắn

“Anh có biết một khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng không hả? Mau cút đi!”

“2”

“Tôi cứ không đi đấy, làm gì nhau nào?”

Lam Tử Tuyết hai tay vẫn bị Tạ Phong gắt gao giữ chặt, không khỏi khóc không ra nước mắt.

Hai cái người này thật là...

“3”

Lam Tử Uy đếm đến ba, Tạ Phong vẫn ngoan cố dán người trên thân Lam Tử Tuyết, còn cố ý cọ cọ đầu vào cổ cô, chọc tức Lam Tử Uy.


Một tầng sát khí bắt đầu từ người Lam Tử Uy tỏa ra, hắn rút súng, chĩa về phía Tạ Phong: “Mau! Bước! Ra”

Lam Tử Tuyết ảo não nhìn hai con người đang căng mắt trừng mắt nhìn nhau kia, lặng lẽ thở dài.

Hai người này, đã lớn đến nhường nào rồi, sao còn giống như con nít vậy?

Mặt Trời hôm nay rất chăm chỉ, bây giờ mới có 8 giờ nhưng đã có thể cảm nhận được hơi thở của Mặt Trời trong không khí, thế nhưng trong phòng hiện giờ chỉ toàn mùi sát khí.

Tạ Phong bị Lam Tử Uy dí súng vào người, dù không muốn cũng đành rời giường, bây giờ đang căng cả hai mắt trừng Lam Tử Uy.

Lam Tử Uy dù đuổi được tên kia ra khỏi em gái mình nhưng quả thực cũng không thể vui vẻ. Em gái tôi nuôi lớn bao nhiêu năm, lại để cậu dễ dàng ăn được như vậy sao?

“Được rồi, hai người đừng trừng nhau như vậy nữa!” Lam Tử Tuyết quả thực sắp trầm uất mà chết rồi, cái thể loại không khí gì đây?

“Chẳng phải hai người hợp tác với nhau sao, hợp nhau lắm mà!” lam Tử Tuyết không hiểu rõ sự việc nên nhắm mắt đoán bừa.

“Chúng tôi chỉ họp tác.” Hai người đồng thời nói cùng một lúc.

Lam Tử Tuyết thấy thế ôm bụng cười nghiêng ngả. Sắc mặt hai người kia càng ngày càng đen hơn.

Khụ, khụ! Lam Tử Tuyết không cười nữa, ngồi lại ngay ngắn, nghiêm túc mà hỏi hai người kia: “Bây giờ có thể giải thích cho em biết đã xảy ra chuyện gì được chưa?”

Sau câu hỏi của Lam Tử Tuyết, cả ba người đều im lặng, không ai nói gì, cũng không ai phá hủy sự trầm mặc này.

“Chuyện này kể ra, thực sự rất dài.”

Lam Tử Tuyết vén rèm cửa sang một bên, ánh Mặt Trời chiếu vào mắt cô, cô theo phản xạ mà nheo mắt lại.

Có phải thế giới của bọn họ cũng như vậy, cho dù không làm gì cũng sẽ bị đẩy vào nguy hiểm, ta không giết người người sẽ giết ta, chém giết lẫn nhau như vậy không?

Lam Tử Tuyết nghĩ lại những lời Lam Tử Uy nói, bất giác cảm thấy lòng trĩu nặng.

Mọi chuyện bắt đầu từ mười bảy năm trước, lúc đó mẹ cô mất, mà nguyên nhân...là do cha cô. Lam Tử Uy lúc đó mười tuổi, cô mới năm tuổi. Hắn vì hận người cha bạc tình bạc nghĩa mà bỏ nhà đi, sau đó hắn được một nhóm người nhận vào làm, vận chuyển cái mà người ta gọi là “hàng trắng“.

Lam Tử Uy lúc đó đương nhiên không biết “hàng trắng” đó là gì, trong một lần đi giao hàng đã đụng mặt người đàn ông đó-Tiêu Dĩ Đình.

Tiêu Dĩ Đình chỉ cần nhìn cũng thấy đứa trẻ này không phải loại tầm thường, muốn Lam Tử Uy gọi hắn một tiếng “cha” mà giết chết người bạn thân nhất của Lam Tử Uy, cũng chính là anh trai của chàng thiếu niên da vàng kia.

Lam Tử Uy vì muốn trả thù cho người bạn thân của mình mới nhận Tiêu Dĩ Đình làm cha, gia nhập vào cái giới xã hội đen nồng nặc mùi máu tanh đó.


Năm đó, hắn mười một đó.

Lại nói đến Tạ Phong, anh trai cô và hắn âu cũng là có duyên.

Ý muốn trả thù Tiêu Dĩ Đình đã nhen nhóm trong lòng Lam Tử Uy từ lâu, nhưng hắn vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp. Lần này Tiêu Dĩ Đình gọi hắn về, chính là muốn hắn giam giữ Tạ Phong, ép hắn cưới Tiêu Vu, đem DG về dưới trướng của Tiêu thị.

Chỉ là Tiêu Dĩ Đình có chết cũng không ngờ tới, Tạ Phong ấy vậy mà lại hợp tác với Lam Tử Uy, chỉ vì đó là anh trai của Lam Tử Tuyết, hắn tin tưởng Lam Tử Uy nhất định sẽ không chấp nhận cả đời làm con chó dưới chân Tiêu Dĩ Đình. (=))tin người yêu vờ) Vậy nên tất cả chỉ là một màn kịch được dựng lên để lừa người, bao gồm cả cô.

Lam Tử Tuyết bàn tay vô thức rơi xuống, thở dài.

Cánh tay dài ẩn hiện những vết sẹo vòng qua hông Lam Tử Tuyết, ôm chặt lấy cô. Một cỗ ấm áp dính chặt vào lưng Lam Tử Tuyết. Hai người không nói gì, Tạ Phong cứ thế ôm chặt lấy lưng Lam Tử Tuyết, để cô nghiêng đầu, tựa vào lòng ngực mình, tiếp kiếm thứ gọi là bình yên.

Không cần nói gì, chỉ cần em có thể cảm nhận được anh ở phía sau em, vậy là đủ rồi.

Cứ sau mỗi cơn gió đông dữ dội, cây bằng lăng bên cửa sổ phòng bệnh lại thưa thớt thêm vài lá cũng như sinh mệnh con người ta ngắn ngủi, bất cứ lúc nào cũng có thể ra đi.

“Anh trai em...lâu như vậy...em cũng không biết...” Chính Lam Tử Tuyết cũng không nhận ra, từng câu cô nói cứ ngắt quãng, nghẹn ngào, chứa đầy ưu tư cùng sầu muộn.

Tạ Phong càng ôm chặt cô hơn, giọng nói của hắn càng trở nên ấm áp: “Không phải lỗi của em.”

Lam Tử Tuyết cúi xuống nhìn bàn tay mình và hắn đan chặt vào nhau, nhỏ giọng hỏi:

“Có phải một lúc nào đó...anh sẽ biến mất phải không?” Cũng giống như chỉ cần một cơn gió, lá trên cây đã không chịu nổi mà lìa cành, cũng giống như chỉ là ân oán của hai, mà lại hại chết nhiều người như thế.

Chưa bao giờ Lam Tử Tuyết thấy mình nhỏ bé, bất lực đến như thế. Trong thế giới của anh trai cô và hắn, không có chính cũng không có tà, không có ai đúng ai sai, chỉ có người mạnh, kẻ yếu.

Thế giới đó quá đáng sợ.

Cô sợ nó sẽ cướp mất hắn đi.

“Không bao giờ. Anh sẽ luôn ở ngay đây, phía sau em. Chỉ cần em quay đầu, nhất định sẽ nhìn thấy anh.”

Lời đã nói ra, tuyệt không thay đổi.

*******

Ngày mùa đông cuối tháng mười hai, thành phố trở nên nhộn nhịp hơn bao giờ hết, chỉ mới 6 giờ, dòng người đã đỗ xô ra đường mặc cho tiết trời lạnh giá đến thấu xương.

Người đi qua đường dù vội vã đến đâu cũng một lần ngoáy đầu nhìn chiếc BMW màu đen đậu dưới khu chung cư lúc này. Ở thành phố Bắc Kinh phồn hoa này, người giàu có không thiếu nhưng không phải ai cũng có đủ tiền để mua một chiếc xe giá bằng một căn nhà như vậy. Huống chi lúc này, đang đứng tựa người vào cửa xe chính là một đại “mĩ” nam.


Người đàn ông cao hơn một mét tám, một tay cầm áo khoác, trên người là một bộ vest đen 2 khuy, cổ áo hình chữ V để lộ áo sơ mi màu xám đầy lịch lãm bên trong phối cùng với quần kaki màu đen. Người đàn ông cứ một lúc lại cúi xuống nhìn chiếc đồng hồ đeo trên tay. Cả người lẫn không gian xung quanh đều màu đen khiến cho chiếc đồng hồ màu trắng trở nên nổi bật.

Không cần nghĩ cũng biết là có người tặng.

Khóe miệng người đàn ông ẩn hiện một nụ cười kì bì, ngọt ngào đến say lòng, ánh mắt mỗi lần chạm tay vào mặt đồng hồ lại sáng lên những đốm lửa tí tách, không biết đã làm tan chảy trái tim bao nhiêu người phụ nữ.

“Phong!”

Tạ Phong ngẩn đầu, cơ thể như rời vào trạng thái ngừng hoạt động, hai mắt như dán chặt lên thân ảnh người trước mặt.

Lam Tử Tuyết đang đứng trên bậc thang ở lối ra vào. Trên người cô là một chiếc váy xòe dạ hội màu kem sát nách, cổ áo hình chữ V làm lộ rõ vòng một đày đặn. Phần eo bo bản to có đính một chiếc nơ xinh xắn bên hông trái giúp lộ ra vòng eo thanh mảnh, phối với đôi giày co gót càng làm Lam Tử Tuyết trở nên mê người. Mái tóc dài đen mượt được nhuộm màu hạt dẻ, hơi uốn ở phần đuôi khiến mái tóc trở nên ngắn lại, bồng bềnh, vô ý lộ rõ vùng cổ trắng nõn của cô, hơn nữa nơi đó lại thấp thoáng một vật nhỏ hình trái tim màu tím nhạt của pha lê, không ngừng tỏa sáng lấp lánh.

Tạ Phong lặng lẽ nuốt nước bọt, cảm thán chính mình bỏ ra mấy tiếng chờ đợi nơi ngoài trời lạnh giá này, quả thực không uổng phí. Những cơn gió mùa đông lạnh buốt vô tình lướt qua khiến Lam Tử Tuyết bất giác run cầm cập. Một chiếc áo khoác màu đen từ đâu đáp xuống vai cô, trong chốc lát Lam Tử Tuyết có thể cảm nhận rõ rệt sự ấm áp kia.

Tạ Phong nhíu mày nhìn người đang co người vì lạnh kia, thấp giọng yêu cầu:

“Bộ này không được. Em thay cái khác đi!” Lam Tử Tuyết lắc đầu ngọ nguậy, ra sức phản đối

"Sao lại phải đổi chứ? Bộ này rất được mà!”

Đáp lại ánh mắt nài nỉ của cô là một tiếng “ừm” dài với âm vực lạnh lẽo của Tạ Phong. Không phải hắn không muốn cô mặc cái này nhưng thời tiết lạnh thế này, chỉ e cô sẽ bị nhiễm lạnh, hơn nữa, khụ, “vợ” hắn đẹp thế này, chỗ hai người sắp tới cũng không phải tốt đẹp gì, cho nên,...

Trong lúc Tạ Phong còn đang ngẩn ngơ suy nghĩ, Lam Tử Tuyết đã lấy một chiếc áo khoác lửng mặc vào bên ngoài, che đi bờ vai trắng mềm cùng xương quai xanh gợi cảm, cứ thế bước vào xe.

Ngay tại trung tâm thành phố là khách sạn DREAMS nổi tiếng của Hoa thị, chính là khách sạn sa hoa nhất trong nội thị, nơi chỉ chuyên dùng làm nơi nghỉ ngơi và họp mặt của giới quyền quý.

Năm nay như thường lệ vào dịp Giáng Sinh, Hoa thị lại đứng ra tổ chức một buổi dạ tiệc dành riêng cho các đại gia tộc.

Chiếc BMW nhàn nhã dừng lại trước cửa khách sạn DREAMS, lập tức liền có phục vụ chạy tới mở cửa xe, cúi người chào đòn. Tạ Phong chỉnh lại áo vest, nắm tay Lam Tử Tuyết ra ngoài.

Ngay khi Lam Tử Tuyết bước ra, chính là một bộ dạng không tránh khỏi kinh ngạc. Ngay trước cửa khách sạn là hai hàng người trong trang phục trang nhã xếp thành hàng dài ở hai bên, tất cả đều hơi cúi đầu, tỏ ý chào.

Thân thể Lam Tử Tuyết loạng choạng vì không quen đi giày cao gót mà đứng không vững. Tạ Phong nhanh chóng vòng tay qua, ôm lấy eo cô, nhẹ nở một nụ cười châm chọc khiến Lam Tử Tuyết mặt đổ bừng bừng.

Kháng phòng rộng lớn. Những con người thanh toát như thoát khỏi thế tục chìm đắm vào điệu nhạc du dương của dàn nhạc giao hưởng.

Trong khán phòng hiện giờ có ít nhất 50 người, mọi người đều đang chìm đắm vào câu chuyện của riêng mình, dường như không ai báo trước, tất cả đều hướng về phía cánh cửa, tầm mắt chỉ tập trung vào hai người.

Có người ngưỡng mộ, có những trái tim thoáng lệch nhịp, có người cười vui vẻ, cũng có người thầm đồ kị, ghen ghét.

Tầm mắt của mọi người đều đăth lên người đàn ông sang trọng lại toát ra khí chất lạnh lùng vương giả kia, nhưng ngay sau đó lại chú ý vào cô gái đi bên cạnh.


Trông giống như một tên ác ma lạnh lùng đầy cô độc cùng thiên sứ của hắn.

“Ây dà, Tạ Phong, cuối cùng cháu cũng đến rồi!” Một người đàn ông trung niên bước tới, lộ rõ vẻ thân mật băt tay cùng Tạ Phong.

Hắn cũng chỉ đưa tay ra đáp lễ, chứ tuyệt nhiên không có chút cảm xúc gì.

Sau lời chào lạnh nhạt giữa hai người, buổi dạ tiệc lại chính thức bắt đầu.

Ánh sáng nhẹ nhè tỏa ra từ chiếc đèn chùm lớn trên trần nhà, dàn nhạc giao hưởng lại bắt đầu chơi những bản nhạc êm dịu, đằm thắm, những câu chuyện hấp dẫn lại nổi lên.

Lam Tử Tuyết nhìn vào ly rượu Champagne trên tay, chất lỏng màu hồng nhạt sóng sánh trong chiếc ly thủy tinh thấp thoáng mùi cồn, so với cô thì còn thú vị hơn những thứ kia.

“Có vẻ như cô chưa từng uống rượu.” Giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đầy châm chọc, Lam Tử Tuyết quay đầu, cười như có như không nhìn người trước mặt.

“Không phải lần đầu. Nhưng tôi rất hứng thú với nó.” Câu nói lúc nãy là sao chứ, muốn đùa giỡn với tôi sao? Hừ!

Người phụ nữ đứng trước mặt Lam Tử Tuyết khá xinh đẹp, nhìn qua liền biết đó là một tiểu thư con nhà quyền quý nào đó. Chỉ là chiếc váy đỏ “thiếu vải” của cô ta, quả thực là khiến cho Lam Tử Tuyết đầu óc choáng váng.

“Không phải cô ta chưa từng uống loại rượu cao cấp như thế này chứ?” Lại một giọng nói khác, những người đi sau cô tiểu thư bật lên những tiếng cười khúc khích đầy châm chọc.

“Loại rượu này” Vị tiểu thư kia tiến lên, đoạt lấy ly Champagne trên tay Lam Tử Tuyết, nở nụ cười khinh bỉ “Cô không xứng đáng để uống.” Nói rồi cô ta đưa ly rượu lên khóe môi mình định uống.

Lam Tử Tuyết không nhanh không chậm nhẹ nhàng đoạt lại ly rượu, cũng đáp trả cô ta một nụ cười đầy ngạo mạn:

“Phải, có lẽ cô nói đúng. Loại rượu này quá tệ so với tiêu chuẩn của tôi.” Lam Tử Tuyết nghiêng chiếc ly, chất lỏng màu hồng nhạt đều chảy xuống sàn nhà.

“Uống nó chính là hạ thấp phẩm vị của tôi.”

Ung dung quay người rời đi, bỏ mặc vị tiểu thư kia tức đến bấu lòng tay mình đến rướm máu.

Lam Tử Tuyết nhìn quanh, phát hiện Tạ Phong đang đứng nói chuyện với một đám người lạ mặt, xem chừng không khí rất căng thẳng, không nên xen vào bèn mặc lại áo khoác, hướng về phía ban công.

Trăng đêm nay tỏa ra một thứ ánh sáng mờ mờ kì ảo, chiếu xuống bóng cô. Ngoài đường, dòng người vẫn tấp nập.

Phải rồi, hôm nay là Giáng Sinh mà!

“Mẹ à, ở trên đó mẹ có thấy ấm áp không?” Lam Tử Tuyết ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao trên trời, không biết ngôi sao nào là hiện thân của mẹ cô.

“Mẹ à, mẹ rốt cuộc đang ở đâu vậy? Tiểu Tuyết không thấy mẹ...” Viền mắt bỗng có chút cay cay.


Lúc cô còn nhỏ, Giáng Sinh chính là một trong những ngày hạnh phúc nhất trong năm. Ngày đó, ba sẽ không phải suốt ngày ở công ty, mẹ sẽ không bận bịu việc ở cửa hàng, anh sẽ không phải vùi đầu vào bài vở, cả nhà lại quây quần bên nhau, chúc Giáng Sinh vui vẻ.

Chỉ là ước muốn được trở về như lúc đó, cũng chỉ là ước muốn mà thôi.

Nơi đó mãi mãi không còn là nhà của cô nữa rồi.

Lam Tử Tuyết rùng mình, chợt cảm thấy lạnh buốt, nắm chặt áo khoác, định xoay người vào trong thì lại nghe một giọng nói có phần hơi quen:

“Khoan đã, ai đó...kéo tôi lên với!”